Sau khi An Noãn Noãn được trang bị vũ khí đơn giản, cô đi theo sau Vương Tranh đến khách sạn, sau đó Cố Bắc Thần ra khỏi siêu thị, người vừa rồi vẫn luôn trốn trong một góc không dám đi ra, mãi đến khi anh và An Noãn Noãn đi vào gian phòng, Vương Tranh lại đi ra ngoài theo đường cũ, chiếc xe Jeep cũ vừa rồi đã bám theo họ một đoạn nhanh chóng khởi động xe rời đi.
Không đến nửa tiếng sau, Vương Thanh liền nhận được điện thoại của bọn Tiểu Vũ, nói là chiếc xe kia được thuê từ một công ty cho thuê ô tô ở nơi này, hai người kia trả xe xong thì đã rời khỏi Lhasa, bọn họ đến đại lý xe để kiểm tra, tên người thuê trên thẻ căn cước là Y Sam, nhưng khi Tiểu Vũ và Tiểu Dịch cùng điều tra thì biết được thẻ căn cước là giả.
Có điều Tiểu Vũ và Tiểu Dịch đã chụp được ảnh của người nọ.
Lúc An Noãn Noãn rửa mặt xong đi ra, Cố Bắc Thần đang nói chuyện điện thoại, sau khi nhìn thấy cô, anh ừ mấy tiếng liền cúp điện thoại.
An Noãn Noãn thấy ánh mắt anh tối tăm phiền muộn, trên mặt càng không có nữa điểm gì là vui vẻ của anh, cô liền hỏi anh: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Bắc Thần ấn cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, để anh hong khô tóc cho cô xong mới nói: "Bà nội bị bệnh, trong nhà mới gọi điện thoại đến."
Theo ý của Cố Bối Bối thì trong nhà đã gọi điện thoại cho anh cả ngày, đoán chừng lúc đó bọn họ đang ở vùng đất không người cho nên không có tín hiệu, đến lúc này mới kết nối được điện thoại, bà nội bệnh rất nghiêm trọng, la hét muốn gặp Noãn Noãn và cháu trai.
An Noãn Noãn mạnh mẽ đứng dậy, Cố Bắc Thần cũng vừa lúc hong khô tóc cho cô xong liền khom người, hai tay chống lên bàn trang điểm, đầu của cô vừa vặn đ.â.m vào cằm của anh.
"A, a!" An Noãn Noãn ôm đầu kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn Cố Bắc Thần: "Cằm anh bị em đụng có đau không? Để em xem thử coi có bị đụng lệch rồi không?"
Tay của cô bị Cố Bắc Thần ấn chặt, một tay khác xoa đầu cô: "Anh không sao đâu."
Ối, còn có thể nói chuyện, vậy thì có thể chứng minh là thật sự không sao rồi, An Noãn Noãn lúc này mới nhìn Cố Bắc Thần nói: "Bây giờ chúng ta cùng trở về đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1091-me-chong-nang-dau-gap-mat.html.]
Cố Bắc Thần nhíu mày: "Quay về xong đến lúc có cơ hội lại dẫn em đi vùng sông nước Giang Nam nhé, thế nào?"
Mê Truyện Dịch
"Cái đó không vội, lúc nào cũng có thể đi mà, bây giờ trở về Hải Thành đi!" Bây giờ cô lo lắng nhất chính là Cố Bắc Thần không thể nhìn thấy được mặt bà nội của anh lần cuối cùng, nếu như vậy thì chính cô cũng không thể tha thứ cho bản thân mình được.
Không được nhìn thấy mặt bà ngoại lần cuối cùng đã khiến trong lòng cô như có một cái gai, đó chính là chuyện mà đời này cô tiếc nuối nhất.
Vốn định đưa cô đi vòng quanh Lhasa nửa ngày, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể hủy bỏ tất cả kế hoạch.
"Ngày mai rồi đi, hôm nay đã mệt mỏi cả ngày rồi." Cố Bắc Thần vừa nói xong anh liền có điện thoại gọi đến.
An Noãn Noãn đành phải chờ anh nói chuyện điện thoại xong thì lại nói tiếp.
Cố Bắc Thần nghe điện thoại, nói: "Cái đó..." Anh ngân giọng nhìn về phía An Noãn Noãn: "Vương Tranh nói mười một giờ nữa có chuyến bay đến Hải Thành."
An Noãn Noãn ra hiệu Ok cho anh.
Sân bay Hải Thành, bởi vì rạng sáng căn bản không có người nào, cho nên khi ba người đi qua hành lang sân bay và sảnh chờ, Vương Tranh đột nhiên đi nhanh vài bước, cùng đi song hành với Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn, trên mặt anh ta không có biểu cảm gì mà nhìn về phía trước, đè thấp giọng nói với Cố Bắc Thần: "Mở điện thoại ra, chúng ta nói chuyện."
Hai người nhìn như đang nói chuyện điện thoại, nhưng thật ra Vương Tranh đang nhìn hai người được trang bị vũ trang đầy đủ trước mặt, nói: "Hai người mặc áo da, đội mũ lưỡi trai phía trước đúng là người đã theo dõi chúng ta ở Lhasa."