Nhưng khi An Noãn Noãn thì thầm một câu như vậy với Cố Bắc Thần thì liền bị Dung Ngụy nghe thấy, anh ta bưng chén rượu nhíu mày nhìn về phía Cố Bắc Thần: "Bắc Thần, cậu bây giờ có được mỹ nhân trong tay như mong muốn rồi, nhưng còn chuyện lớn cả đời của anh em là tôi đây thì làm sao bây giờ? Tiểu tử cậu là đàn ông có đầy đủ thì có phải nên đồng tình với mấy tên đàn ông đói khát như chúng tôi đây chứ đúng không!"
Cố Bắc Thần giơ ly rượu lên cụng với Dung Ngụy: "Trước tiên không nói đến mấy người các anh, hoàn cảnh và cơ hội hiện tại của mấy người Liên Hạo và Mạc Thành Phi có lẽ rất nhanh sẽ có thể giải quyết được chuyện lớn đời người, nhưng mà anh bạn à, tôi thật sự không giúp được anh, tôi căn bản không có quen biết được nổi mấy người phụ nữ."
Mấu chốt là những phụ nữ anh quen biết từ nhỏ đến lớn kia, ai lại chịu đến cái nơi gian khổ này theo Dung Ngụy chứ, hoặc là có mấy người phụ nữ có thể chịu đựng được sự cô đơn lạnh lẽo trong căn phòng trống, sự cám dỗ của những thành phố lớn đó lớn đến mức nào, trái tim của những cô gái đó lớn ra sao, người khác không biết, chẳng lẽ Dung Ngụy cũng không biết sao!
Nếu không thì anh ta cũng sẽ không độc thân đến tận bây giờ! Vốn đã có thể là cha của con người khác, nhưng bởi vì đóng đô ở khu vực này nhiều năm như vậy, cho nên mới khiến cho bạn gái tám năm chạy marathon mà bay mất!
Dung Ngụy nở nụ cười, anh ta làm sao có thể không hiểu được ý tứ của Cố Bắc Thần, cười ha hả nói: "Chỉ là thuận miệng nói thôi, không vội."
Tình yêu đối với những người ở độ tuổi của bọn họ, hay hôn nhân gì đó, chỉ là tùy duyên mà thôi.
An Noãn Noãn đối với cuộc trò chuyện của Cố Bắc Thần và Dung Ngụy cũng chỉ hiểu biết nửa vời, huống chi nhiều lúc hai người bọn họ chỉ cần tám vài câu là có thể hiểu ý lẫn nhau, cho nên An Noãn Noãn nghe xong cũng cảm thấy khó hiểu, cho nên không dám nói chen vào.
Đột nhiên, Dung Ngụy nâng ly nhìn về phía An Noãn Noãn: "Em dâu, đến đây, anh mời em một ly, ngày sau có cơ hội thì đi theo Bắc Thần đến đây kiểm tra công tác nhiều một chút, có các cô gái thì đưa đến chơi, bọn anh bao ăn bao ở." Có lẽ sẽ có người chịu ở lại làm vợ của quân nhân, đó cũng chỉ là mơ tưởng hão huyền! Chẳng qua là Dung Ngụy không nói ra mà thôi.
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn ngây thơ gật đầu, khoé miệng cong lên, vẻ mặt chân thành: "Được, chỉ cần ngài không sợ chúng tôi ăn hết đồ nơi đây, tôi thật sự có mấy chị em tốt, đều ưa thích nơi náo nhiệt!"
Trong lòng Cố Bắc Thần kêu rên, cô gái của anh, có cần phải thành thật như vậy hay không.
Lúc tiễn bọn họ rời đi, Dung Ngụy hỏi Cố Bắc Thần: "Thằng nhóc Hướng Đông kia và Bối Bối bây giờ tiến triển thế nào rồi?"
Vừa nhắc đến Tô Hướng Đông, sắc mặt người nào đó liền xám xịt, giọng nói lạnh lẽo: "Một thời gian dài rồi không ở chung, gần đây cũng có chút việc bận nên không hỏi Bối Bối. Còn Hướng Đông, hừ, đã lâu không có liên hệ rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1083-co-nguoi-theo-doi.html.]
Dung Ngụy hoài nghi: "Hướng Đông không phải luôn là thủ hạ của ông cụ nhà cậu sao? Chẳng lẽ..."
Cố Bắc Thần và Dung Ngụy cùng lúc đốt điếu thuốc, phun ra một vòng khói: "Được rồi, đã sớm không còn ở dưới trướng ông nội, đến tiểu đoàn của Triệu Chí Minh dẫn quân rồi."
Lúc đó, An Noãn Noãn xem như đã hiểu chút gì đó, hoá ra vị tiểu thư nhà họ Cố vô ưu vô lo lại dễ thương cũng có lúc thích người khác!
Cô vẫn cho là Cố Bối Bối là một thiên chi kiều nữ, căn bản sẽ không vừa mắt binh sĩ bình thường!
Tiểu Vũ và Tiểu Dịch đưa bọn họ đến Lhasa (Lạp Tát) (*) thì đã muộn, người bên kia cũng đã sớm sắp xếp xong xuôi cho họ một khách sạn.
(*) Lhasa (phiên âm "La-sa", chữ Tạng: ལྷ་ས་; giản thể: 拉萨; phồn thể: 拉薩; bính âm: Lāsà, Hán Việt: Lạp Tát), đôi khi được viết là Llasa, là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nó ở chân của đỉnh Gephel.
Xuống xe, An Noãn Noãn nói muốn đi siêu thị tiện lợi hai mươi tư giờ bên ngoài khách sạn để mua vài đồ dùng cho mấy ngày nữa, dù sao thì đi một đường bụi đất tới đây cũng rất mệt mỏi, phải tắm rửa thật sạch sẽ, cô có một tật xấu là không quen dùng đồ ở khách sạn.
Tại cửa ra vào của siêu thị, lúc đó hai người Cố Bắc Thần và Vương Tranh nhìn nhau, Vương Tranh gật đầu, lùi về phía sau, đứng ở cửa gọi điện thoại, An Noãn Noãn cảm thấy kỳ lạ, quay đầu lại hỏi Cố Bắc Thần: "Làm sao vậy?"
Cố Bắc Thần ôm cô đi lên, thấp giọng nói: "Lát nữa đi ra ngoài đừng quay đầu lại, em chỉ cần đi theo Vương Tranh thôi."
Mua đồ xong, Cố Bắc Thần đã cởi áo khoác ngoài choàng lên người An Noãn Noãn, đội lên đầu cô một cái mũ to: "Bây giờ anh sẽ đi ra trước, còn em thì đi theo Vương Tranh."
Lúc An Noãn Noãn bước xuống xe cũng đã cảm thấy bất thường, cho nên phối hợp vô cùng tốt, cô thấp giọng hỏi anh: "Có phải là có người theo dõi chúng ta không?"