Cố Bắc Thần nhìn vào con ngươi trong veo của cô, dường như có chút vui mừng, nhưng cũng lại có một chút lo lắng, dường như cô có chút mơ hồ, dọc đường đi anh đều thấy cô chút mâu thuẫn, cho nên anh nhướn mày gật gật đầu, đưa tay ôm đầu cô ấn vào trong lòng ngực, môi mỏng khẽ mở: "Được."
Sau khi An Noãn Noãn nghe xong một chữ được của anh liền nói: "Nếu không thì đừng dừng ở chỗ nguy hiểm này nữa, chúng ta trực tiếp đi tới thị trấn gần biên giới mà anh đã nhắc tới đi!"
Ở những nơi thế này, mỗi lần thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm thật sự quá khó khăn, cô cũng không muốn vào ban đêm lại để bọn họ phải lo lắng cho mình.
Tính mạng của người ta cũng đều là mạng đâu!
Đột nhiên xe của Tiểu Vũ vượt qua xe của bọn họ, nhô đầu ra, hô lên: "Anh Vương, ngừng xe."
Tiểu Vũ vừa xuống xe đã cúi chào với Vương Tranh và Cố Bắc Thần: "Cố soái, Vương đội, nhận được mệnh lệnh, kêu chúng ta năm tiếng đồng hồ nữa phải đến tiểu đoàn của Dung Ngụy ngay, bọn họ đều đang ở chỗ đó chờ, đêm nay vùng này có bão tuyết."
Mỗi lần Cố Bắc Thần gặp phải sự thay đổi của thời tiết, thì đầu tiên anh liền nghĩ đến năm đó cô đã làm cách nào để vượt qua, rốt cuộc là trên đường cô có gặp phải chuyện quỷ dị hay thần kỳ gì khi thời tiết thay đổi hay không, ngày đó năm đó, anh cũng không kịp hỏi cô!
Thấy mặt của Cố Bắc Thần tối tăm không nói một lời nào, mắt Tiểu Vũ nhìn Vương Tranh, Vương Tranh liền nói: "Lão đại, vừa rồi cũng nghe chị dâu nói không muốn chơi nữa, hay là chúng ta đi nhanh hơn đi! Một khi xảy ra bão tuyết, thì có lẽ chúng ta sẽ tạm thời không đi ra được."
"Đúng vậy, Cố soái." Tiểu Vũ cũng đi theo khuyên nhủ.
"Được rồi, xuất phát đi." Nói xong, Cố Bắc Thần nhìn Tiểu Vũ: "Trả lời với sếp của các người, chuẩn bị thịt rượu thật ngon đi, nếu không thì bản soái cũng không cảm kích."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1082-co-nguoi-theo-doi.html.]
"Vâng, Cố soái." Tiểu Vũ hấp tấp lái xe mở đường.
Sau khi đến tiểu đoàn của Dung Ngụy, mọi người thật sự đã nhiều năm không gặp, rượu thịt thì nhất định phải có.
An Noãn Noãn đưa mắt nhìn khắp nơi, phát hiện phòng bếp của bọn họ cực lớn, mà nguyên liệu nấu ăn chiếm đa số, ngoài trừ đàn ông thì chính là đàn ông, ngay cả căn phòng bếp cũng đều là những người lính tuổi không lớn đang phụ giúp đầu bếp trưởng.
An Noãn Noãn cùng Cố Bắc Thần và Vương Tranh đi vào phòng bếp, chào hỏi với mọi người, sau đó nói: "Tôi giúp mọi người nhé!"
Mấy vị tiểu binh lắc đầu như trống đánh, nói: "Không cần đâu, không cần đâu, chị dâu, chị cứ ngồi sưởi ấm nghỉ ngơi là được rồi, lập tức sẽ xong ngay, chúng tôi đều đã sớm chuẩn bị xong rồi, vẫn luôn chờ mọi người, để nguội lạnh cho nên chỉ cần hâm nóng lại là được rồi!"
Chưa nói đến chuyện bọn họ tự làm, cái gì mà cừu nướng, bít tết và các loại thịt khác đều nướng ngon hơn rất nhiều so với các món trong thành phố, ngoài ra còn có các loại cơm thập cẩm nữa.
Nhân lúc bọn họ đang uống rượu và nói chuyện phiếm, An Noãn Noãn hỏi Cố Bắc Thần: "Nơi này tại sao đến một người phụ nữ cũng không có vậy?"
Cố Bắc Thần cong khoé môi: "Nơi này muốn gặp một người phụ nữ thật sự đúng là không dễ dàng, cho nên em hãy ngoan ngoãn ngồi yên đừng đi lung tung, miễn cho mấy tên kia nhìn thấy mỹ nữ liền nhìn lén."
Dung Ngụy đương nhiên biết rõ chuyện của An Noãn Noãn, vừa rồi khi cô đến phòng bếp nói muốn giúp đỡ, mấy người bọn họ đã nói đại khái tình huống ở vùng đất không người kia, cho nên lúc này nấu rượu bàn chuyện anh hùng chứ không nói chuyện phụ nữ!
Mê Truyện Dịch