An Noãn Noãn gật đầu: "Ừm, dù sao thì em cũng chỉ biết du sơn ngoạn thủy thôi, những chuyện khác thì anh cứ sắp xếp là được. Có điều, anh thật sự không có chuyện gì cần phải làm mà cùng em đi du sơn ngoạn thủy sao?"
Cố Bắc Thần nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Mấy chục năm nay anh cũng chưa từng được nghỉ ngơi thoải mái, đây cũng không phải là đi dạo xung quanh, mà là đi chơi xa, cùng vợ nghỉ phép đi du lịch cũng là một chuyện lớn không thể thiếu trong đời người, huống chi vợ của Cố Bắc Thần anh lại còn là một người có công được ghi danh trong quân đội nữa."
"Ha ha ha, em thì có công lao cái gì, anh lại gạt người." An Noãn Noãn uống đến đầu lưỡi cũng muốn nở ra, nói chuyện cũng đều có cảm giác có chút say.
Cố Bắc Thần khẽ nhắm mắt lại, ôm cô thật chặt vào trong lòng, sau đó đặt cằm lên đỉnh đầu cô: "Nhắm mắt lại ngủ đi, khi nào tỉnh lại anh liền đưa em đi xem cảnh buổi sáng ở đây, nhé!"
An Noãn Noãn cong khoé môi: "Ừm, nhưng mà anh mang hết chăn, mền quấn lên người của em rồi, khi anh bị cảm ngã bệnh thì ai chăm sóc em đây!"
"Ô... đừng..."
Cô chỉ nhẹ nhàng nói một câu quan tâm như vậy, thì liền bị anh hôn chặn lại, sa vào si mê cùng say sưa...
Rạng ráng là nhiệt độ thấp nhất, bên ngoài khí lạnh càng lúc càng thấp, mà bọn họ ở trong lều vải lại rất ấm áp, bởi vì có người nào đó đã sớm chuẩn bị trước máy sưởi, hai người đều lẳng lẳng nhìn đôi mắt sáng như sao trời của nhau!
"Noãn Noãn..." Giọng nói của Cố Bắc Thần nhẹ nhàng, đôi mắt dịu dàng như lúc thủy triều lên, hôn lên đôi mắt trong veo của cô, một đường đi xuống...
Mê Truyện Dịch
Trên đỉnh đầu là ánh sao và ánh trăng như nước đổ xuống, thay bọn họ chiếu sáng, bình minh lờ mờ bắt đầu bao phủ màn đêm đen kịt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1073-vung-dat-khong-nguoi-chi-so-se-mat-di.html.]
Tất cả mọi thứ đều thuận lý thành chương...
Một đêm trăng sao như vậy, tất cả không gian yên tĩnh dường như chỉ thuộc về hai người bọn họ!
Thẳng đến khi cơn buồn ngủ của An Noãn Noãn ập đến, thì kẻ xấu xa kia mới chịu từ bỏ ý đồ của mình, khoé miệng cô nhếch lên một nụ cười ngọt như mật, kìm lòng không được mà dụi đầu vào trong n.g.ự.c anh vài cái, sau đó tìm một tư thế thoải mái nhất mà nhắm nghiền hai mắt lại!
Mượn ánh trăng mờ ảo bên ngoài, An Noãn Noãn bí mật mở mắt ra, từ khoé mắt mà "nhìn trộm" Cố Bắc Thần, quả nhiên anh thật sự cũng đã mệt mỏi, đang hô hấp đều đều, như một cậu bé to xác đang ngủ say.
Cằm của anh cương nghị, rộng và tuấn lãng, đoán chừng là trong mơ có chuyện gì đó không vui, cho nên nét mặt của anh toác ra một đường cong rõ ràng. Vòng tay của anh rất rộng lớn và ấm áp, khí lạnh cũng dần được xua tan, cô nhịn không được mà khoé miệng có chút cong lên, khẽ ngước mặt lên, cô hôn lên khoé môi của anh, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh, em giống như thực sự là thích anh rồi!"
Người phụ nữ nào đó nói xong, liền rụt cổ lại rồi ngoan ngoãn gối lên khuỷu tay, ở trong lòng anh mà chìm vào giấc ngủ!
Sau khi cảm giác được cô thật sự đã ngủ rồi, thì Cố Bắc Thần đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sáng lẳng lặng nhìn cô, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng đặt lên trán của cô một nụ hôn, lặng lẽ thở dài: "Cô gái xấu xa! Anh nên làm sao với em bây giờ?"
Hôm sau, khi mặt trời lên, bọn Vương Tranh dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi trong quân ngũ mà thức dậy rèn luyện, trong cái lò lớn chứa đầy than củi kêu cách cách, ở gần liều vải của Cố Bắc Thần và An Noãn Noãn còn đốt một đống củi lớn.
Dù cho âm thanh bên ngoài đã cố ý được đè thấp, nhưng An Noãn Noãn vẫn tỉnh lại, cô không mở mắt ra, mà chỉ như con mèo lười biếng mở miệng, êm đềm nói: "Ngoài trời lại mưa sao?"
Cố Bắc Thần hôn lên trán cô một cái: "Không có, là do bọn họ đốt chút củi, vẫn còn sớm, em ngủ tiếp một lát nữa đi, vợ đại nhân của anh mệt mỏi rồi!"