Sau một hồi động tĩnh như vậy, An Noãn Noãn cũng triệt để tỉnh lại, mượn ánh sáng bên ngoài mà nhìn chằm chằm gương mặt của Cố Bắc Thần: "Em, em lại nằm mơ, trong mơ..." Trán của cô và cả chóp mũi, thậm chí trên người cũng đều là mồ hôi.
Cố Bắc Thần mở đèn lên, nói với mấy người bên ngoài lều: "Không sao đâu, mọi người trở về đi, Noãn Noãn vừa nằm mơ thôi."
"À, có chuyện gì thì chứ gọi cho chúng tôi." Sau khi Vương Tranh nói xong thì liền dùng tay ra hiệu cho hai người kia.
Sau khi mọi chuyện dần an tĩnh lại, lúc này Cố Bắc Thần mới lo lắng mà ôm mặt của An Noãn Noãn: "Em nói cho anh biết vừa rồi em đã mơ thấy gì?"
An Noãn Noãn nhíu chặt mày, như sợ chỉ cần giãn lông mày ra thì giấc mơ kia sẽ biết mất.
Thật lâu sau, cô suy nghĩ xong mới nói: "Bà ngoại, bị bóng đêm yên tĩnh nuốt chửng..."
Cố Bắc Thần cũng không dám cắt ngang lời cô nói, chỉ có thể nhìn vào mắt cô, dùng ánh mắt khích lệ kêu cô nói tiếp.
"Em, cũng bị thứ gì đó nuốt chửng giống như vậy, hình như có người ở hai nơi khác nhau kéo em và bà ngoại, kéo đi, sau đó không kéo tiếp nữa... đúng, chính là đen, đêm đen vô tận, cái gì em cũng không thể nhìn thấy nữa..."
Giờ khắc này, Cố Bắc Thần đột nhiên không muốn cô nhớ lại kiếp nạn năm đó nữa, thật sự không muốn, quá thống khổ, quá dày vò người khác, anh nghĩ bản thân có thể thông qua cách khác hiểu được sự việc năm đó.
Bây giờ anh chỉ mong cô đừng đau khổ kéo tóc như thế nữa, lỡ như nhớ lại được những chuyện kia, thì không phải tinh thần cô sẽ càng bị ảnh hưởng, càng đau khổ hơn sao?
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần vuốt vuốt tóc của An Noãn Noãn: "Noãn Noãn, em có đói bụng không? Anh có chút đói bụng rồi, chúng ta đi ăn chút gì đó đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1072-vung-dat-khong-nguoi-chi-so-se-mat-di.html.]
Với cái tiếng là một cật hóa (*) như cô, thì hoàn toàn có thể dùng thức ăn ngon để di chuyển sự chú ý của cô!
(*) cật hóa: Những người thích ăn uống
Không đợi cô nói chuyện hay phản ứng gì thì Cố Bắc Thần đã nói tiếp: "Thịt bò cay và sô cô la, bánh quy ngọt, nước ép đào, nước khoáng, còn có bưởi tươi và nho nữa, em có ăn hay không? Anh đói không chịu nổi nữa rồi!"
Thấy An Noãn Noãn không có phản ứng nhìn anh, Cố Bắc Thần cúi đầu hôn lên giữa trán của cô: "Vẫn còn có một chút bia ngon, em có uống hay không, hửm?"
An Noãn Noãn nhe răng cười tươi: "Uống chứ!"
Cố Bắc Thần khẽ thở dài một hơi, cố ý nói: "Bản soái nuôi một bé heo nhỏ, tham ăn giỏi ngủ, lại còn thích ăn vặt không ít, hửm?"
Nói chuyện ăn uống với người nào đó, nhưng kết quả người ăn nhiều nhất và uống nhiều nhất lại là An Noãn Noãn, cô tự vả miệng mình chậc chậc vài tiếng nói: "Bia này của anh uống thật ngon, em cũng chưa thấy qua." Bên trên toàn là chữ nước ngoài, An Noãn Noãn nhìn nhìn: "Tại sao mấy chữ tiếng Anh này xem hoài không hiểu nhỉ?"
Cố Bắc Thần lấy một điếu thuốc, có chút mập mờ không rõ nói: "Đây là bia Duvel của Bỉ, phía trên là tiếng Hà Lan."
An Noãn Noãn tiếp tục uống thêm một ngụm: "À, bảo sao mà xem thế nào không hiểu."
Thấy cô đã ăn gần hết, Cố Bắc Thần cất đồ ăn đi, kéo cô vào trong lồng ngực: "Ngày mai sẽ đi dạo xung quanh một chút, ra khỏi vùng đất không người này sẽ đi đến thị trấn gần biên giới, đưa em đi gặp các chiến hữu đã nhiều năm không gặp, năm đó bọn anh đã liên tục cũng nhau chiến đấu trên chiến trường, sau đó trực tiếp đi máy bay dân dụng đến vùng sông nước Giang Nam, thế nào?"
An Noãn Noãn cũng không ngốc, chẳng qua là trí nhớ của cô chỉ bắt đầu từ năm mười bảy tuổi, trong trí nhớ của cô chỉ có bản thân và bà ngoại cùng sống nương tựa lẫn nhau, cho nên cô đối xử rất tốt với mọi người xung quanh, cũng bởi vì vậy mà có được rất nhiều chị em bạn bè yêu quý, cũng được nhiều người khác giới ưu ái, nhưng mà cảm giác Cố Bắc Thần đối xử như vậy với cô, lại vượt qua sự quan tâm của tình thân ví dụ như sự cưng chiều của trưởng bối, cho nên cô rất thường xuyên đều giả ngu như vậy, có thể bỏ qua thì liền tuyệt đối không so đo từng chi tiết được hay mất, chỉ vì sợ sẽ mất đi!