Quân trưởng nào đó quả nhiên vô cùng cưng chiều vợ, nhìn về phía Vương Tranh nói: "Giao cho cô ấy một chút công việc để chơi đi."
"A." Vương Tranh thật sự không chịu được người nào đó cưng chiều người phụ nữ của mình như thế, nhưng từ mấy ngày trước biết được An Noãn Noãn chính là cô bé năm đó đã chặn một phát s.ú.n.g cho Cố Bắc Thần, cho nên thái độ của anh ta đối với An Noãn Noãn thay đổi ba trăm sáu mươi độ.
Khó trách lão đại lại vì cô mà thà bị xử phạt, thà bị nhốt lại.
Một đám người cùng nhau vây quanh đống lửa cười cười nói nói ăn uống no nê!
Những chuyện thú vị về cuộc sống quân đội của bọn họ, An Noãn Noãn càng nghe càng mê, chỉ cần bọn họ dừng lại, cô liền thúc giục: "Nói tiếp đi mà, em còn muốn nghe!"
Cố Bắc Thần xoa đầu cô: "Đến thời gian nghỉ ngơi rồi, mấy người bọn họ cứ cách mỗi hai giờ là phải đổi người gác một lần, có nghe cũng không xong, ngày mai lại tiếp tục nghe, được không?"
Người phụ nữ nào đó ỉu xìu nói: "Vậy được rồi!"
Trong lều vải của bọn họ ngay cả đèn chiếu sáng cũng đã chuẩn bị tốt, vẫn là chiếc đèn bàn hình con thỏ màu cam có lắp pin.
An Noãn Noãn hơi nhíu mày, cằm cái đèn con thỏ lên nhìn nhìn, cười hì hì hỏi: "Cái này chắc không phải là do anh Vương sắp xếp đi!"
"Anh để bọn họ đưa tới lấy lòng em." Cố Bắc Thần nói xong thì cũng đã chuẩn bị xong nước ấm: "Qua đây rửa mặt, rồi đi ngủ."
"Hả?" An Noãn Noãn nói: "Anh như vậy có tính là lạm dụng chức quyền không?"
Cố Bắc Thần liếc nhìn người phụ nữ nào đó: "Anh đây là đang thi hành công vụ."
"Công vụ gì cơ?" An Noãn Noãn nhìn trong lều, không phải là vật dụng hằng ngày bọn họ dùng hay sao!
Cố Bắc Thần kéo cô đến, ấn ngồi trên một chiếc ghế xếp, dùng khăn lau ấm áp mềm mại lau mặt cho cô: "Điều kiện gian khổ, cho nên phải chú ý trước."
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1063-cau-chuyen-ve-mot-co-nuong-xinh-dep-bi-bo-lai.html.]
An Noãn Noãn "A!" một tiếng: "Em tự làm là được rồi."
"Đừng nhúc nhích, nước này so với vàng còn quý hơn, không thể lãng phí."
Người phụ nữ nào đó ngoan ngoãn ngồi yên: "A! Vậy được rồi!"
Dưới ánh đèn bàn, hai người yên tĩnh ngồi trên nệm khí, chăn quân dụng và chăn bông bị Cố Bắc Thần bọc trên thân thể của An Noãn Noãn, lại ôm cô thật chặt trong ngực.
Đèn tắt, An Noãn Noãn nhìn ánh sáng ảm đạm ở bên ngoài: "Anh nói xem bọn họ đứng gác ở chỗ này có sợ không?"
Cố Bắc Thần nhíu mày: "Đã là một quân nhân, thì căn bản không biết chữ sợ viết như thế nào, cho nên em cứ nhắm mắt ngủ đi, ngoan!"
Nhớ năm đó, một mình cô bị bỏ lại ở chỗ này hai ngày hai đêm cũng vẫn sống sót, đó là một chuyện đáng sợ đến mức nào? Nhưng hôm nay cái gì cô cũng không biết, còn bọn họ vì cô đứng gác thì có là gì!
An Noãn Noãn nhíu mày: "Nhưng mà em không ngủ được, hay là mở cửa sổ trên đỉnh lều ra đi, em muốn ngắm sao, rất đẹp!"
Cô giống như đang nghĩ tới điều gì, ánh mắt cứ luôn nhìn bầu trời đầy sao không chớp mắt, thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Thật là đẹp, trách không được mấy nhiếp ảnh gia và nghệ thuật gia đều thích đến đây du lịch, thật sự là rất đẹp."
Đột nhiên, Cố Bắc Thần nhẹ nhàng nói: "Noãn Noãn, anh kể cho em một câu chuyện nhé, một câu chuyện về một thiếu nữ bị bỏ lại ở vùng đất không người hai ngày hai đêm vẫn còn có thể sống sót."
An Noãn Noãn lúc này mới chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn Cố Bắc Thần, thân thể nghiêng qua, giọng nói nhè nhẹ như sợ quấy nhiễu sự tĩnh lặng của ban đêm, nhẹ nhàng đáp: "Được!"
Thật ra những chuyện Cố Bắc Thần nói đều là những cảnh tượng của buổi xế chiều hôm nay, chẳng qua là được anh thuật lại một lần nữa mà thôi.
Càng nói nhiều về sau, thì chính là An Noãn Noãn thay anh cản đạn và anh giúp cô làm phẫu thuật mà thôi.