Ánh mắt của Cố Bắc Thần từ trên trời thu lại, rơi vào trên mặt An Noãn Noãn, anh giơ tay kéo cô lên, dùng bàn tay to ôm lấy sau đầu cô: "Em đã từng ở đây."
Câu nói này, sự thật này, việc cô đã ở đây, để anh nhìn vào mắt cô và nói điều đó là sự thật thì đúng là một việc rất tàn nhẫn.
Cảnh tượng vừa rồi, là bởi vì có sự hiện diện của anh ở đây, nhưng vào năm đó, cô quả thực bị bỏ rơi ở mảnh đất hoang tàn vắng vẻ này, cô đã trải qua hai ngày hai đêm với bầy sói. Bây giờ nghĩ lại, ngay cả Cố Bắc Thần anh cũng sẽ không rét mà run. Huống hồ gì là cô!
An Noãn Noãn khẽ nhếch đôi lông mày thanh tú: "Em đã từng ở đây sao..."
Cố Bắc Thần xoay người sang một bên, đặt cô trên bãi cỏ, ôm cô vào lòng, đặt bàn tay to vào n.g.ự.c trái của cô: "Vết thương ở đây không phải có từ trong bụng mẹ, mà là nó bị thương tại chỗ này."
An Noãn Noãn nghe vậy có chút kinh ngạc, hai mắt lóe lên, hồi lâu mới nói: "Nhưng là tại sao em lại không biết một cái gì cả? Bà ngoại cũng không nói cho em biết, làm sao anh lại biết?"
Khi Cố Bắc Thần nói điều này, An Noãn Noãn dường như cảm thấy sợ hãi một lúc, cô tiếp tục giơ tay gãi đầu, nhìn Cố Bắc Thần và hỏi: "Làm sao em lại đến một nơi như này? Em không có chút ấn tượng nào cả.
Mí mắt Cố Bắc Thần chuyển động: "Khi em đã tốt nghiệp trung học, đỗ vào một trường đại học lớn, em cùng một số bạn bè đi du lịch đến miền bắc Tây Tạng và đi qua nơi đây."
“Bạn cùng lớp?” An Noãn Noãn ôm vết sẹo trên ngực: “Nhưng tại sao em lại không nghe mấy người Văn Tinh Tinh kia nói qua chứ?”
Dù sao thì Cố Bắc Thần cũng không thể giải thích rõ ràng, vì vậy anh xoa đầu cô, “Được rồi, Văn Tinh Tinh và Thang Mễ làm sao lại không biết rằng em đã từng qua nơi đây.” Lời nói rơi xuống, anh liền thở thật dài và nói: "Được rồi, nếu nhớ không ra thì không cần phải nghĩ đến nó nữa."
Mê Truyện Dịch
Anh cúi đầu đặt lên giữa lông mày cô một nụ hôn: “Vừa rồi thật sự không sợ sao?” Say này tốt nhất không nên làm cô phải sợ hãi nữa, có người nào đó thật sự sẽ sống không nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1053-thieu-phu-xinh-dep-vo-song.html.]
An Noãn Noãn suy nghĩ một chút liền nhìn chằm chằm Cố Bắc Thần: "Vốn dĩ em không sợ, nhưng anh nói đến việc e từng ở chỗ này bị thương, cho nên em có chút sợ hãi."
"Không sao, phải không còn có anh ở đây sao? Em đã nói là dã thú sẽ không ăn thịt mỹ nhân, chỉ ăn thịt anh và Vương Tranh còn gì. Vừa lúc nãy có thêm hai con sói tới, cho nên, có sợ không hả! hả hả"
"Phụt ~ haha ~" An Noãn Noãn mỉm cười để Cố Bắc Thần hoàn toàn yên tâm, chỉ cần không có hoàn toàn ngược lại là được.
“Buổi tối có muốn ở lại đây một đêm không? Em có sợ không?” Cố Bắc Thần hỏi.
An Noãn Noãn yêu thích nhất là đồng cỏ và sa mạc, sau đó là mưa bụi ở Giang Nam.
Vì vậy, sở thích của cô và tài năng thiết kế của cô là hoàn toàn khác nhau. Đồng cỏ, sa mạc, sương mù và mưa ở Giang Nam, là đường ranh giới lớn nhất giữa phía bắc và phía nam. Thật sự là rất đối lập.
Điều này đặc biệt thể hiện rõ ràng trong các tác phẩm của cô, ngay cả người kén chọn như Nhạc Nhất Phàm cũng đều tán thưởng không thôi!
An Noãn Noãn hai mắt sáng lên: "Thật sao?"
Cố Bắc Thần gật đầu: "Thật sự, vùng đất không người vào ban đêm rất đẹp. Có những trận mưa sao băng mà em chưa từng thấy bao giờ, tất nhiên sẽ có tiếng hú của nhiều loài thú khác nhau. Em có sợ không?"
"Em không có sợ, dù sao thì cũng có anh ở đây, cũng có mấy người kia, đều đủ cho bầy sói ăn thịt rồi. Dù sao thì dã thú cũng sẽ không ăn thịt thiếu phụ xinh đẹp vô song như em, haha!"
Cố Bắc Thần bị An Noãn Noãn làm cho vui vẻ đến mức cong miệng, vươn tay nhéo cằm cô, rất nghiêm túc nhắc nhở: "Em vốn dĩ đã là một thiếu phụ xinh đẹp rồi, Cố Phu Nhân."