Thế mà người phụ nữ này thậm chí còn ghét bỏ anh.
An Noãn Noãn càng cảm thấy ủy khuất khi bị Cố Bắc Thần mắng như vậy, rõ ràng là vừa rồi anh đã bỏ cô, tại sao anh lại tức giận hơn cô.
Đôi mắt cô đỏ rực, cắn chặt môi không nói gì, Cố Bắc Thần thở dài, kéo cô vào lòng, mạnh mẽ xoa lưng cô, bất lực nói: "Em sợ hãi sao?"
An Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm: "Lúc nãy anh cùng Vương Tranh đã đi đâu?"
Khóe môi Cố Bắc Thần nhếch lên: "Bọn anh ở giữa mấy người lúc nãy, đồ ngốc."
"Anh nói dối, em rõ ràng là nhìn thấy sau khi bọn họ rời đi, thì hai anh mới xuất hiện mà.”
Cố Bắc Thần đành phải nói thật: “Anh thực sự đi cùng họ. anh không xuất hiện kịp thời là do anh cố ý." Nói xong, anh lấy ra một hộp thuốc, châm một điếu rồi thở dài, ngước lên nhìn bầu trời trên cao phun ra những vòng khói.
Một nơi hoang vắng như vậy, thử nghĩ xem vào năm đó cô đã ở đây hai ngày hai đêm như thế nào, Cố Bắc Thần đến giờ cũng không thể tưởng tượng nổi, nếu những người như bọn họ bị bắt ở đây cả mấy ngày mấy đêm thì không có gì lạ, nhưng cô khi đó cô mới mười mấy tuổi!
Hồi đó còn có nhiều dã thú hơn bây giờ, cô ấy ...
Nghĩ đến đây, Cố Bắc Thần trực tiếp ném tàn thuốc xuống chân giẫm vài cái, sau đó lại đem cô ôm vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi tức giận của cô!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1052-thieu-phu-xinh-dep-vo-song.html.]
Mê Truyện Dịch
Cho đến khi cả hai lăn lộn trên thảm cỏ rậm rạp, Cố Bắc Thần hai tay ôm đầu An Noãn Noãn, đôi mắt đen như mực sáng lên như sao, hận một nỗi không thể tiến vào được trái tim cô: "Nói cho anh biết, vừa rồi em có sợ hãi không?"
An Noãn Noãn hơi sững sờ trước đôi mắt sáng ngời của anh, mặc dù cô vẫn còn đang thở gấp và đôi môi sưng đỏ vì bị hôn, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào anh không muốn thể hiện sự yếu đuối: "Em không sợ! A ..."
Cô lại bị người nào đó cắn mạnh khóe miệng mấy cái, nhưng cùng không cắn làm cô đau, đờ đẫn nói: "Vừa rồi chỉ là một trận diễn tập nhỏ, anh muốn em nhớ lại một chuyện, sao em lại không có một chút phản ứng nào thế ...… "
Cố Bắc Thần nói xong trong một hơi, nín một hơi dài, từ trên người An Noãn Noãn chán nản quay xuống, nằm trên bãi cỏ ngơ ngác nhìn bầu trời.
Trong lòng An Noãn Noãn, tuy rằng cô và Cố Bắc Thần mới quen nhau không lâu, nhưng chưa bao giờ cô thấy anh tức giận và bất lực như hôm nay!
Qua một hồi lâu, An Noãn Noãn xoay người sang bên, lấy cỏ đuôi chó trêu chọc mặt của Cố Bắc Thần vài lần: "Này, anh dẫn em tới đây là để khiến em nhớ lại một chuyện sao?"
“Ừ.” Cố Bắc Thần cứ khoanh tay nhìn trời.
An Noãn Noãn nhíu đôi mày thanh tú suy nghĩ một hồi rồi lại trêu chọc trên khuôn mặt của Cố Bắc Thành vài lần: "Hầy? Nhưng em không biết anh muốn em nhớ ra cái gì? Trước đây, người ta thường nói rằng não của em không tốt và nói em thật kỳ lạ. Họ còn nói rằng trí nhớ của em không bằng con cá, nhưng em nghĩ lại, em có lúc cũng khá kỳ lạ ... "
Những gì trong tâm trí của Cố Bắc Thần đang nghĩ đến đều là lời khuyên của mấy chuyên gia thần kinh, nên anh cũng không có ý định giấu cô, bao nhiêu cố gắng cũng không có ích lợi gì, tốt hơn hết nên mở lòng và nói ra vấn đề của cô cho cô biết.
Ở một vùng đất hoang vắng không người, cô không hề bị dọa sợ trước một trường hợp khẩn cấp với quy mô lớn như vậy, điều này cho thấy quan sát của anh hoàn toàn đúng. Trái tim của cô rất mạnh mẽ, cho dù trực tiếp nói với cô rằng cô bị mất trí nhớ một phần, nó cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến năng lực chấp nhận của cô ấy.