Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Nhỏ - Chương 104:1 thảo nguyên, lấy lại ký ức năm nào (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-30 06:34:18
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người đàn ông cao lớn, cường tráng, phía sau có mấy người, tất cả đều được ngụy trang bằng màu cỏ khô, trên mặt đầy vết sơn.
Răng rắc một tiếng, viên đạn đã được nạp đạn, người đàn ông chỉ vào đống cỏ khô: "Người nào, đi ra đây."
Những người đi sau đều lên súng, sẵn sàng chiến đấu.
"Một, hai..."
Phần phật một chút, đám cỏ khô bay lên làm cho ánh mắt của mọi người khẽ nhúc nhích. Tuy rằng cả người chật vật không chịu nổi, nhưng cô vẫn đứng thẳng người, một đôi con ngươi trấn tĩnh xoay tròn ngắm nhìn những người trước mặt, đôi môi nứt nẻ khẽ nhúc nhích, giọng nói khàn như vịt lên tiếng: "Các ngươi muốn làm gì? Tôi, tôi chỉ là một khách du lịch bị lạc, tôi không có tiền."
An Noãn Noãn vừa nói, vừa đưa tay vỗ vỗ quần áo của mình cho họ xem.
Mấy tên cường tráng trước mặt, mỗi người đều đeo kính râm, tay cầm s.ú.n.g đen, trên mặt vẽ sơn lung tung rối loạn, căn bản không nhìn ra được là cái quỷ gì, nhưng lúc đó cô cũng có kinh nghiệm nên trời không sợ đất. Huống chi trong hoàn cảnh này, cô chỉ muốn thoát ra khỏi đồng cỏ và sa mạc.
Với một cử chỉ của người đàn ông cầm đầu được gọi là lão đại, s.ú.n.g của mọi người đã được cất đi.
Người đàn ông đi vòng quanh An Noãn Noãn, mặc dù cô gái trước mặt không phải người đó, nhưng ánh mắt lại có vẻ quen thuộc, dù anh đang có nhiệm vụ khẩn cấp nhưng bây gờ trước tiên là anh phải xác định cô là du khách bị ném ở vùng đất không người. Một cô gái hơn mười tuổi bị ném ở vùng đất không người. Điều này tuyệt đối rất kỳ quặc, chính là lúc này anh không có thời gian để tìm hiểu vấn đề kia, vì vậy anh tháo kính râm ra và nhìn chằm chằm vào cô gái thấp hơn mình một cái đầu, giọng bình tĩnh và lạnh lùng: "Bị mắc kẹt bao lâu rồi?"
An Noãn Noãn nuốt nước miếng, giơ hai ngón tay lên: "Hai ngày."
“Hai ngày?” Mọi người kinh hô, cái này còn có thể sống sót sao, thật là kỳ tích mà? Mẹ nó đây là đã ăn không biết nhiều ít phân chó mới có thể không bị dã thú ăn thịt đây.
Người dẫn đầu nhìn lên bầu trời xanh biếc, quay đầu lại ra lệnh cho mấy người phía sau: "Lấy đồ ăn thức uống lại đây."
Sau đó có người đem bánh quy cùng nước khoáng đưa cho An Noãn Noãn, cô giật lấy không hỏi phải trái đúng sai gì, cho vào miệng mấy cái bánh quy, gật đầu nói: “Cảm ơn, các người không phải là người xấu chứ?” Tiếp tục nhai cái bánh quy trong miệng.
Một nhóm người nhìn cô như thể họ đang xem người ngoài hành tinh, tám phần là đầu óc cô có vấn đề về đi, nếu không sẽ không hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn như vậy. Hơn nữa, đã hai ngày mà dã thú không ăn thịt cô, không có vấn đề gì mới là lạ.
Có lẽ vì đã đói quá lâu nên An Noãn Noãn không vặn được nắp chai nước khoáng. Người đàn ông cầm lấy từ tay cô, nhẹ nhàng vặn nắp đưa cho cô: "Uống từ từ thôi."
An Noãn Noãn nhếch miệng cười, khóe miệng dính đầy vụn bánh quy, trên mặt và trên đầu đều là cỏ cây khô héo, bộ dạng nghèo túng như vậy khiến người ta nghĩ không ra nguyên nhân là do đâu?
Có người nhắc nhở: "Lão đại, chúng ta phải lên đường. bất cứ lúc nào người của A Mộc cũng sẽ đuổi đến đây."
Người được gọi là lão đại nheo mắt, đột nhiên rút súng: "Lên xe, có chuyện."
Khi cánh cửa của ba chiếc xe nhanh chóng mở ra, xung quanh đồi núi đã có một số chiếc xe đổ nát lao xuống, âm thanh tiếng s.ú.n.g được b.ắ.n lên. Người đàn ông được gọi là lão đại bế An Noãn Noãn đang bị dọa tới choáng váng nhét vào trong xe: "Nằm sấp xuống."
Một trận mưa b.o.m bão đạn đã biến thảm cỏ tự nhiên xung quanh thành tro bụi, khói mù mịt nổi lên khắp nơi. Người đàn ông cầm đầu đứng ở cửa xe liên tục nổ s.ú.n.g về bốn phía, anh phân phó những người khác: "Chú ý phải bắt sống. Phải lấy được con chip.”
Chương 104 :2 Thảo nguyên, lấy lại ký ức năm nào (2)
Qua một trận mưa b.o.m bão đạn, xung quanh trở nên yên tĩnh sau khi viên đạn cuối cùng của tên còn sống sót b.ắ.n ra. Người được gọi là lão đại lạnh giọng gầm lên: "Thu dọn sạch sẽ, khám xét từng người một."
Xung quanh yên tĩnh như hai ngày trước, An Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn đám người ngoài cửa xe: "Không sao chứ?"
Người đàn ông cau mày, không phản ứng cô cho đến khi cấp dưới của anh chạy đến hai tay dâng con chip lên cho anh như một vật quý giá, rồi lau mồ hôi trên mặt: "Lão đại, tôi đã tìm thấy nó."
An Noãn Noãn nhận ra được đồ vật kia, những con chíp có độ tinh vi rất cao,bọn cô thường sử dụng nó để sao chép các trò chơi và truyện tranh.
Lão đại cầm lấy con chip xem kỹ rồi đưa cho một người đàn ông cao gầy: "Bỏ vào, mở ra xem có phải thứ chúng ta muốn không."
Những người khác thu dọn hiện trường, An Noãn Noãn đẩy cửa xe xuống, hai tay ôm n.g.ự.c ngẩng đầu hỏi: "Này? Anh là đặc vụ, cảnh sát, hay là bộ đội đặc chủng?"
Người đàn ông khẽ liếc nhìn An Noãn Noãn: "Nói nhiều."
An Noãn Noãn cắn cắn lưỡi, bẹp miệng, keo kiệt, đến nói cũng không cho người ta nói chuyện, đúng là nói ngắn nhưng như muốn ăn người. Có lẽ An Noãn Noãn sau khi ăn và uống nước thì cảm thấy tốt hơn nhiều, dường như trận mưa đạn vừa rồi không ảnh hưởng gì đến cô, cô lắc lắc cái đầu.
Cố Bắc Thần cau mày, miễn là cô không gây ồn ào, đi theo mà không cản trở là được.
Đột nhiên, An Noãn Noãn trợn to mắt: "Cẩn thận ..." Giọng nói vừa rơi xuống, Cố Bắc Thần liền bị cô đẩy ra, thân thể bị đụng phải hướng về phía sau lảo đảo một cái, một tiếng nổ vang lên “đoàng”.
Mái tóc bù xù của An Noãn Noãn bay lên, các góc quần áo phủ đầy cỏ khô của cô cũng bay lên theo cô từ từ ngã xuống...
Ai nấy đều há hốc mồm, tròn mắt như chiếc chuông đồng to lớn ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1041-thao-nguyen-lay-lai-ky-uc-nam-nao-2.html.]
Vào thời điểm đó thời gian như bị chặn lại hoàn toàn ...
Hóa ra là một tên côn đồ nằm trong đám cỏ khô héo, giãy dụa cố gắng đem viên đạn cuối cùng để giải quyết Cố Bắc Thần nhưng lại bị An Noãn Noãn đỡ được.
Ngay cả Cố Bắc Thần, người có phản ứng rất nhanh nhạy, ngay lúc đó cũng ngốc nghếch, chỉ nhìn cô gái từ từ ngã xuống, một lúc sau anh mới phản ứng lại, lao đến, bế cô lên và dùng bàn tay to tát vào mặt cô: "Tỉnh, tỉnh ... người, người đâu..."
Mọi người lao về phía trước, có người đề nghị: "Lão đại, trước mắt lái xe đến ngôi làng gần nhất trước..."
Cố Bắc Thần ôm cô gái bê bết m.á.u và hét lên: "Mau kiểm tra xem còn bao lâu nữa mới đến được ngôi làng gần nhất.”
“Tám giờ, nhưng con đường phải đảm bảo rằng thông thuận, lão đại.” Có người trả lời Cố Bắc Thần.
Có người nhanh chóng lấy trong hộp thuốc ra một cuộn bông khử trùng lớn đưa cho Cố Bắc Thần, anh dùng bông khử trùng đó buộc chặt vào n.g.ự.c An Noãn Noãn.
Nhìn thấy khuôn mặt bẩn thỉu của cô biến thành một tờ giấy trắng và đôi môi trở nên tím tái, anh vỗ nhẹ lên mặt cô: "Nha đầu, đừng ngủ, nói chuyện với anh, em tên gì?"
An Noãn Noãn cười toe toét, cô gắng nhướn đôi mi nặng trĩu: "An, Andil..."
Hồi đó tham mưu trưởng của Cố Bắc Thần tuổi đã rất lớn, ông phụ trách quản lý toàn bộ tài liệu cơ mật, bước tới nói: "... Nhìn bầu trời, có hiện tượng mưa to gió lớn, cô gái này có thể trụ vững được tám tiếng không?"
Mê Truyện Dịch
Cố Bắc Thần nhìn cô gái đang thở gấp trong vòng tay anh: "Không. Tất cả canh gác, không tiến lên nữa, chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật."
Một số người khác lo lắng: "Cô được sao? Một nữ hài tử có thể chịu đựng được không?"
Cố Bắc Thần ra lệnh: "Khử trùng toàn bộ chiếc xe, nhanh lên. Nếu cô ấy không được phẫu thuật, viết thương mà bị nhiễm trùng thì cô ấy sẽ không sống được trong tám giờ nữa."
May mắn thay, một vài người trong số họ đã lục tung tất cả các hộp thuốc và tìm thấy thuốc mê, nếu không, An Noãn Noãn thực sự sẽ c.h.ế.t trên thảo nguyên này rồi.
Chương 104 :3 Thảo nguyên, lấy lại ký ức năm nào (2)
Bọn họ là bộ đội đặc chủng nên có khả năng sinh tồn trong môi trường khó khăn như vậy, nhưng An Noãn Noãn thì khác, người gầy da thịt đã đói khát hai ngày đêm ở vùng đất hoang không người, nay mới được bổ sung một chút năng lượng, thì lại phải trải qua một ca phẫu thuật rất khó khăn, mấu chốt là ở đây môi trường đơn sơ rất dễ bị nhiễm trùng, hơn nữa, Cố Bắc Thần đã nhìn thất vết thương và thấy nó cách n.g.ự.c trái của cô chưa đầy một cm.
Dù là bình thường bọn họ thường làm phẫu thuật cho các chiến hữu và lấy đạn ra, nhưng dù sao đây cũng chỉ là một cô gái, nơi trúng đạn lại gần vị trí rất nguy hiểm nên lúc đó Cố Bắc Thần vẫn rất lo lắng.
Sau khi thảo luận với tham mưu trưởng, vẫn phải phẫu thuật cho nha đầu đó càng sớm càng tốt, nếu không thì sẽ không cứu được, chỉ cần viên đạn được lấy ra và uống thuốc chống viêm thì vấn đề sẽ không nguy hiểm lắm.
Sau khi chiếc xe được khử trùng, nó được sử dụng như một phòng phẫu thuật tạm thời, sau khi Cố Bắc Thần vuốt gọn mái tóc rối mù của An Noãn Noãn, quấn trong một chiếc khăn, liền cố gắng làm cô mở mắt ra, giúp cô có thể nói chuyện, cô rùng mình, lông mi thì cứ giật giật, đột nhiên mở mắt ra nhìn anh, dáng vẻ lại khiến anh nhíu mày, nhưng giây sau, An Noãn Noãn hoàn toàn nhắm mắt lại, không tỉnh lại nữa.
Cố Bắc Thần chỉ có thể làm một bác sĩ cứu ngựa c.h.ế.t thành ngữa sống. Sau khi tiêm thuốc mê, họ sử dụng con d.a.o mổ tốt nhất của mình — loại d.a.o tinh vi nhất. Sau khi khử trùng, ngoài việc tiêm thuốc mê, họ còn bôi thuốc gây mê và chống viêm quanh vết thương cho cô.
Do vấn đề về thời gian, anh dùng d.a.o cắt quần áo của An Noãn Noãn, da thịt tuyết trắng trên n.g.ự.c cô lập tức hiện ra trong tầm mắt anh, đó là bộ phận đầy đặn và nhẵn nhụi của một cô gái ...
Để lấy lại bình tĩnh, dùng một con d.a.o chính xác lấy ra viên đạn mà không làm bị thương các bộ phận khác, đặc biệt là bất kỳ phần quan trọng nào ở rìa trái tim.
Lúc đó Cố Bắc Thần đã cắn chặt một miếng gạc trong miệng, những vệt mồ hôi trên trán và chóp mũi đã muốn chảy ra.
Bọn họ đều là một tổ chức lang nhân không sợ trời, không sợ đất. Cho nêncác vết thương nhỏ hay nghiêm trọng đều không dùng găng tay đã khử trùng, nhưng cô gái này lại không tốt được như vậy, nhất định không thể để vết thương bị nhiễm trùng, nếu vết thương bị nhiễm trùng, vậy cho dù viên đạn được lấy ra thì cô nhất định sẽ phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ.
Dù sao quanh đây cũng không có thôn làng càng không có khách sạn.
Lo lắng là trong quá trình lấy viên đạn ra, nếu cô cảm thấy đau đớn, chỉ cần cô động một chút là xong đời vì vậy, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ và chuẩn bị tinh thần xong, Cố Bắc Thần trực tiếp cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo ba lỗ, khóa thân thể của cô lại, gần như đem nửa người của cô cố định lại không thể di chuyển, sau đó mới hít một hơi thật sâu.
Con d.a.o đã khử trùng được đưa đến. Cố Bắc Thần cầm lấy con d.a.o và từ từ nhắm mắt lại. Sau khi mở ra lần nữa, anh bắt đầu cắm sâu vào da thịt cô ...
Cho đến khi mấy người canh gác xe nghe thấy tiếng "cạch", viên đạn được đưa ra theo mũi d.a.o trên tay Cố Bắc Thần và chạm cào cửa kính ô tô.
Sau đó là giọng của Cố Bắc Thần: "Bông băng, thuốc chống viêm, băng gạc ..."
Tham mưu trưởng và mọi người thở phào!
“Cô gái này, cô ấy đúng là mạng lớn, được cứu rồi!” Đây là những gì mà tham mưu trưởng đã nói.
Sau khi Cố Bắc Thần băng bó vết thương cho An Noãn Noãn, xe của họ tiếp tục đi về phía trước. Vì thời tiết ở vùng đất không người luôn âm tình bất định, mà bọn họ đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật, nên đành phải liên hệ với quân đội cư trú gần nhất để được cứu viện.