Lúc này đồng cỏ mênh m.ô.n.g vô tận, bởi vì nơi bọn họ hạ cánh không phải là khu dân cư, cho nên thoạt nhìn hoàn toàn hoang vắng, hiện tại là buổi chiều cuối thu, nên không gian có vẻ đặc biệt trống trải u ám.
Cố Bắc Thần nắm lấy tay An Noãn Noãn, liếc nhìn Vương Tranh, cố ý nói: "Phải cảnh giác cao hơn, ở xung quanh đây thường xuyên có kẻ trộm phá hoại."
Vương Tranh cứ đeo ba lô trên lưng đi về phía trước, An Noãn Noãn cầm máy chụp ảnh khắp nơi, không hề có chút sợ hãi, không biết cô thật sự không sợ hay là bởi vì ở bên cạnh anh nên không sợ?
Mê Truyện Dịch
Người phụ nữ nào đó lùi lại phía sau, cô tiếp tục chụp ảnh "tách tách", đôi khi máy ảnh hướng về phía Cố Bắc Thần.
"Không phải người ta nói rằng ở đây có bò Tây Tạng, linh dương Tây Tạng, hươu cao cổ, lừa hoang, ngựa hoang, hươu sika, chó sói và báo tuyết sao? Sao không thấy gì cả?"
Cố Bắc Thần xoa đầu cô: "Em không sợ mấy vật đó ăn thịt em sao?"
An Noãn Noãn tiếp tục chụp ảnh: "Em không sợ, bọn chúng sẽ không ăn em ~"
Đôi mắt của Cố Bắc Thần sáng lên khi cô nói: “Tại sao không ăn thịt em?” Có phải cô đã nhớ ra điều gì rồi phải không?
Nhưng ngay sau đó, Cố Bắc Thần liền nghiến răng nghiến lợi, An Noãn Noãn nói: "Bởi vì em là một mỹ nữ! Nếu có ăn thịt thì cũng sẽ ăn thịt hai người trước. Ăn xong hai người xong thì cũng no rồi."
Khuôn mặt giận dữ của Cố Bắc Thần tái xanh, còn Vương Tranh thì cười híp mắt.
Cố Bắc Thần liếc nhìn Vương Tranh, Vương Tranh đi về phía anh vài bước, anh kề vào tai Vương Tranh nói: "Xem ra cô ấy còn chưa có chút ảnh hưởng nào."
Hai người đồng thời nhìn nhau, cùng gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1033-thao-nguyen-lay-lai-ky-uc-nam-nao-1.html.]
Đột nhiên, những đàn linh dương Tây Tạng và lừa hoang chạy qua. Đồng cỏ vô tận được bao phủ bởi lớp cỏ khô héo dày đặc, bất cứ nơi nào những con vật khổng lồ đi qua đều có một đám mây bụi mù bay lên.
Khói bụi xám bay mù mịt, phá tan cánh đồng cỏ yên tĩnh.
An Noãn Noãn hoàn toàn không phản ứng đang có chuyện gì đang xảy ra, thì đã bị Cố Bắc Thần kéo vào lòng: "Cẩn thận."
Vừa dứt lời, ba chiếc xe quân dụng hạng nặng từ xa lao tới, khiến cho những động vật này chạy mất phương hướng hỗn loạn kêu to, lại chạy càng hăng hái hơn.
Nhìn thấy các loại động vật to lớn sắp giẫm lên bọn họ, Cố Bắc Thần ôm An Noãn Noãn lăn lộn, hai người lăn đến chỗ đất trũng, anh vùi cô vào đống cỏ khô héo: "Nằm xuống, đừng nhúc nhích, anh đi cứu Vương Tranh."
An Noãn Noãn ngoan ngoãn nằm xuống dưới cỏ khổ gật đầu: "Uhm, em không sợ, anh mau đi cứu anh ấy đi! Cẩn thận một chút..."
Bên ngoài có tiếng đánh nhau, tiếng động vật chạy loạn xạ và cả tiếng s.ú.n.g xa gần ...
An Noãn Noãn nằm yên lặng dưới đống cỏ khô, thậm chí không dám thở mạnh, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, cho đến khi tiếng ngựa hú và tiếng s.ú.n.g liên tục vang lên, trong não cô hiện lên một nỗi kinh hoàng và một bức tranh mờ ảo.
Cảnh tượng đó thường xuất hiện trong mơ nhưng khi tỉnh dậy cô sẽ quên hoàn toàn, nhưng lúc này nó lại hiện lên rất rõ ràng, thật là kỳ quái, bình thường cô dùng sức muốn nhớ lại giấc mơ đó, nhưng mỗi khi tỉnh lại đều không thể nhớ bất cứ điều gì, nhưng lúc này làm thế nào cô có thể nhớ rõ ràng như vậy, lẽ nào cô đang ngủ sao?
Cũng chính là đồng cỏ đầy bụi đó, cô ngủ dưới đống cỏ khô mấy ngày đêm, đột nhiên một chiếc quân dụng hạng nặng chạy qua với âm thanh ầm ầm, rồi cô nghe thấy một giọng nói dày và mạnh mẽ: "Dừng lại, phía trước có người."
Người đàn ông trong xe tháo kính râm nhìn về phía trước, giơ tay che nắng: "Lão đại, không nhìn thấy ai, chỉ là một đàn lừa đang chơi đùa."
Người ngồi trên ghế lái phụ đẩy cửa, đôi ủng da của anh ta giẫm trên mặt đất: “Tôi nói có là có.” Lời nói rơi xuống, người đàn ông đi đôi ủng da nặng nề tiến về phía đống cỏ khô nơi An Noãn Noãn đang ẩn náu.