Sau khi Vương Tranh lái xe vào thành phố, anh ta liếc nhìn qua kính chiếu hậu: "Lão đại, đi đến khu nhà đại viện hay nhà cổ ở Li Sơn?"
An Noãn Noãn lén lút liếc mắt nhìn ai đó, chờ quyết định của anh, cô không cần làm trò tranh luận với anh trước mặt Vương Tranh về vấn đề có nên quay về nhà họ Cố hay không, Vương Tranh đã muốn nói cô là hồng nhan họa thủy rồi.
Cố Bắc Thần nhìn bóng lưng Vương Tranh mà nói với An Noãn Noãn: "Mấy người các em hẹn nhau xong rồi thì sẽ gặp nhau ở đâu?"
Ah? Điều này làm cho An Noãn Noãn có vẻ kinh ngạc, như thể cô không hề nghĩ tới.
Ngay sau đó, một người phụ nữ nói: "A, phòng của em."
Cố Bắc Thần nhíu mày: "Các em không có chỗ nào để đi ngoại trừ hang ổ của em sao?" Khi anh nói xong , anh hỏi Vương Tranh: "Cậu có mang thẻ của Cẩm Thượng Hiên không?"
An Noãn Noãn dùng sức xua tay: “Không cần đâu, em đang vội nên hẹn bọn họ ở phòng chờ em rồi."
An Noãn Noãn ra xe, mang theo bao lớn, bao nhỏ ú ụ những đồ ăn ngon, chạy thẳng về tổ phía tổ của mình.
“Noãn Noãn!” Đột nhiên, giọng nói của người phía sau gọi cô lại.
An Noãn Noãn quay đầu lại, nhìn Cố Bắc Thần đang đứng bên ngoài xe: "Sao vậy?"
"Chờ điện thoại của anh."
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn mạnh mẽ gật đầu: "Em biết rồi, anh đã nói điều này hàng trăm lần rồi."
Cố Bắc Thần mỉm cười: "Chỉ mới bốn lần thôi, đâu ra mà hàng trăm lần."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1011-manh-vat-tham-an-vs-nu-ma-vuong.html.]
Vừa vào cửa, An Noãn Noãn đã nhét túi đồ ăn lớn nhỏ vào hai tay hai người kia, mạnh mẽ nằm xuống giường nhỏ của cô, đôi chân xinh đẹp của cô đung đưa qua lại trên giường: “Mệt c.h.ế.t đi được. Cuối cùng cũng có cảm giác tự do, tự tại."
Văn Tinh Tinh và Thang Mễ suýt chút nữa cắn phải lưỡi, đôi mắt của họ gần như rơi ra ngoài: "Cậu và Cố Bắc Thần cứ như vậy xa nhau sao ..."
“Hừ, hai cái miệng quạ đen chỉ biết nguyền rủa mình.” An Noãn Noãn lăn lộn trên giường đứng dậy nhìn bọn họ: “Hai người đừng nghiêm túc như vậy, mình sợ đến mức tưởng đi nhầm là chỗ rồi."
“Vậy thì cậu nói xem, cậu giải thích tại sao mà cậu lấy lại được tự do?”Văn Tinh Tinhthật sự nghiêm túc với An Noãn Noãn, thẩm vấn cô.
An Noãn Noãn nghiến răng nghiến lợi, nhưng dù sao cô cũng phải nhẹ nhàng nói với hai mỹ nữ trước mặt: "Mình không biết phải giải thích thế nào. Dù sao, tạm thời mình không cần ở bên anh ấy nữa, nên mình cảm thấy rất tự do thoải mái. Nhưng cũng không phải là ly hôn. Hihi!"
"Hừ hừ ~"Văn Tinh Tinh thở dài vỗ vỗ ngực: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, làm cho đứa nhỏ như mình sợ c.h.ế.t đi được. Mấy ngày trước mấy đứa bạn học có tụ tập một chút, mình vừa mới nói với mấy người đó rằng cậu kết hôn với một người đẹp trai, còn là một người lính rất đẹp trai. Nếu nha đầu cậu ly hôn rồi, mình sẽ là người đầu tiên tông vào tường mất."
An Noãn Noãn và Thang Mễ nhìn nhau, Thang Mễ khinh miệt nhìn Văn Tinh Tinh, lẩm bẩm nói: "Khoe khoang chuyện này với người khác thì có ích gì, cậu có năng lực thì thử tìm một anh lính đẹp trai xem nào."
Văn Tinh Tinh xấu hổ!
An Noãn Noãn tức giận cầm một con thỏ ôm, nện về phía Văn Tinh Tinh: "Em gái cậu, ai cho cậu mang mình đi khắp nơi để khoe khoang thế..."
"A a a mình không có nói Cố Bắc Thần là đại thiếu gia nhà họ cố? Hơn nữa, họ không biết Cố Bắc Thần là ai, họ chỉ nghe nói là người có địa vị thôi, sau đó họ chỉ biết rằng đó là chồng của cậu!"
"Thật phiền phức, sau này không cho phép đưa chuyện của mình ra nói cho ngươi khác biết. Nhiều nhất có thể nói An Noãn Noãn đã có gia đình rồi, cậu nói rõ ràng ra như vậy là g.i.ế.c mình đấy."
Văn Tinh Tinh nhìn lên trời và thề rằng: "Mình hật sự không hề đề cập đến lai lịch của Cố Bắc Thần và cấp bậc trâu bò của anh ấy trong quân đội em gái ạ!"
"Em gái ơi là em gái, rõ ràng là muốn tốt cho em đấy!"