An Noãn Noãn thấy anh hơi cau mày, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì, bèn nhìn anh rồi hỏi nhỏ: “Anh đang làm gì thế?”
“Không có gì.” Nói xong, anh quay sang nhìn An Noãn Noãn: “Bà ngoại có từng nhắc đến cái tên An Vũ Vy trước mặt em bao giờ chưa?”
An Noãn Noãn lắc đầu: “Không, à, không phải, hình như có nhắc đến, mà em quên rồi, sao thế?”
Sau khi Cố Bắc Thần chắc chắn có ba chữ được khắc là An Vũ Vy, thì lấy tay ra, phủi phủi: “Không có gì, anh chỉ hỏi vậy thôi.”
Mê Truyện Dịch
An Noãn Noãn nghĩ một lát rồi nói: “Thị trưởng Sở có khi nào lại quen người phụ nữ trên mộ này không?”
Vừa nói xong thì cô đã lấy tay che miệng: “Không dám nói tung tung nhưng em từng gặp thị trưởng Sở và phu nhân rồi.”
Cố Bắc Thần gật đầu: “Lần ở trung tâm thương mại đấy à?”
“Vâng, nhưng em vẫn còn gặp bà ấy một lần nữa cơ.” An Noãn Noãn nói xong mặt trĩu xuống.
“Sao mặt tự nhiên lại không vui thế?” Cố Bắc Thần vỗ nhẹ vào đầu An Noãn Noãn.
An Noãn Noãn tức giận nói: “Chính là lần gặp mẹ anh, bà ấy và phu nhân thị trưởng hình như quen nhau như bạn bè.”
Cố Bắc Thần cau mày: “Chính là lần em nói với bà ấy anh đây không được đấy à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1003-sao-anh-lay-vo-lai-kho-den-the.html.]
“Phì” An Noãn Noãn bật cười, lè lưỡi, giơ tay lên thề rằng: “Em thề là lúc em nói với bà ấy phu nhân thị trưởng không nghe thấy.”
Cố Bắc Thần hừm một tiếng rồi nói: “Bà ta nghe được cũng tốt.”
An Noãn Noãn không hiểu được ý của Cố Bắc Thần khi nói câu đó, liền tỉ mỉ giải thích: “Thật đấy, bà ta thực sự không nghe thấy đâu.”
Cố Bắc Thần cạn lời, bày tỏ IQ của cô bé này dưới sự ảnh hưởng của anh lại xuống dốc nhanh vậy sao, theo lí không thể như thế được!
Sáng sớm cuối tuần, nhà họ Cố nghe nói Cố Bắc Thần muốn đưa An Noãn Noãn đến Bắc Tây Tạng, ông bà nội đã tức giận, bảo Cố Bắc Thần dù thế nào trước khi đi cũng phải đưa An Noãn Noãn về nhà cái đã, họ đều lớn tuổi rồi, nếu không đã đến trấn Cẩm Tú rồi.
Cố Bắc Thần truyền đạt ý chỉ của lão tướng quân và lão phu nhân cho An Noãn Noãn nghe, hỏi cô định như nào, nếu cô đồng ý thì anh đưa cô về nhà gặp bố mẹ, tiện để nhà họ Cố nói cho cô một lời giải thích, nếu cô không muốn gặp mẹ anh, thì tạm thời sẽ không về, nghe theo cô hết.
An Noãn Noãn nghĩ một lát: “Gọi điện cho họ nói vài câu là được, bao giờ về thì đi gặp họ, bây giờ em vẫn chưa có dũng khí gặp mẹ anh.”
Cố Bắc Thần nghĩ đến bố mẹ mình cũng không dễ dàng gì, vốn dĩ sốt ruột muốn anh lấy vợ, bây giờ khó khăn lắm mới lấy được vợ, lại gây ra bao nhiêu chuyện, nhà đúng là không yên.
Hít một hơi thật sâu, xoa đầu cô: “Dù gì chúng ta cũng phải ngồi máy bay từ Hải Thành, không phải em muốn gặp mặt Thang Mễ và Văn Tinh Tinh sao? Chi bằng, anh bảo Cố tổng và vợ ông ấy đừng đến nữa, như thế được không?”
An Noãn Noãn lườm anh nói: “Anh thật đáng ghét, gì mà gọi Cố tổng với vợ ông ấy chứ? Anh nói thế mà bị người ngoài nghe thấy, chắc chắn sẽ nói em không cho anh nói chuyện với bố mẹ, chuyện nào đi chuyện ấy, EQ của anh đâu hết rồi?”
Cố thiếu bị vợ hắt hủi như vậy, gầm lên: “EQ của anh đây đương nhiên vẫn còn, chẳng phải vì vợ sao, em nói xem sao anh lấy vợ khó đến thế chứ?”