Cố Bắc Thần bị An Noãn Noãn kéo đi thưởng thức ẩm thực cả dãy phố, đến khi người nào đó không ăn được nữa rồi, mới nói: “Đúng là rất ngon, nhưng anh rất tò mò, lúc em lớn bằng Đại Bảo như bây giờ, chắc chưa có phố ẩm thực này đâu nhỉ?”
Lúc này, hai người đang ngồi trong quán bánh khoai tây rất đông khách, người phụ nữ nào đó chống hai tay dưới cằm suy nghĩ: “Em cũng không biết nữa, hình như vẫn có thì phải.”
Cố Bắc Thần xoa đầu An Noãn Noãn: “Đi thôi, đến phố lụa thêu mà em nói đi xem xem.”
An Noãn Noãn nghĩ, ông chú như anh có gì mà muốn xem mấy thứ thêu thùa, lụa là chứ, lắc đầu nói: “Hay là thôi đi, sau này còn nhiều cơ hội thì đến phố lụa thêu sau.”
Hai người không hẹn mà cùng nhau đạp xe đến mộ của bà ngoại.
Hai người cũng không nói gì, im lặng ăn ý cùng nhau làm sạch bụi bặm trên mộ của bà.
Cố Bắc Thần nhìn sang khóe mắt rưng rưng của An Noãn Noãn: “Có mệt không?”
Cô lắc đầu: “Không mệt.” Nói xong, anh nhìn sang thấy mồ hôi lấm tấm trên mũi cô, giơ tay ra lau cho cô: “Toát hết mồ hôi rồi này.”
Nhìn tên xấu xa đang nhướn mày nhìn cô, đáy mắt cô là vực sâu thăm thẳm không thấy đáy. An Noãn Noãn đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác, hai tay che mặt: “Không được nhìn em.”
Cố Bắc Thần vẫn có cách, anh nhìn ra chỗ khác rồi kêu lên: “Ai đó?”
An Noãn Noãn quay mặt ra, căng thẳng nói: “Sao thế?” Ngay sau đó, tên xấu xa đã thành công quay sang cho cô một nụ hôn.
“Á….anh là đồ xấu xa.”
An Noãn Noãn kêu lên xong, người nào đó lườm anh: “Trước mộ bà ngoại nghiêm túc tí đi.”
Cố Bắc Thần quả nhiên nghiêm túc lại: “Thực ra bà ngoại thích nhất là nhìn thấy anh không nghiêm túc với em, nha đầu em chả hiểu tâm tư người già gì cả.”
An Noãn Noãn bĩu môi “……”
Đột nhiên, An Noãn Noãn nhớ ra điều gì, nhìn sang Cố Bắc Thần nói: “Ấy, anh đoán xem ngày tuần đầu của bà, em đã nhìn thấy ai ở đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-cuc-sung-co-vo-nho/chuong-1002-sao-anh-lay-vo-lai-kho-den-the.html.]
“Ai?” Chỉ cần người An Noãn Noãn nói, anh đều thấy hứng thú.
“Chắc chắn anh sẽ không nghĩ ra, đó là ông thị trưởng Sở.” An Noãn Noãn nói xong chỉ tay vào ngôi mộ to nhất ở đằng kia: “Lúc em nhìn thấy ông ta, ông ta đứng ở sau ngôi mộ kia.”
Cố Bắc Thần nhíu mày: “Ngôi mộ đó sao, em chắc chứ?”
An Noãn Noãn gật đầu liên tục: “Vâng, chắc chắn đấy.”
Cố Bắc Thần lại gần, đi vòng quanh ngôi mộ mấy vòng, ngôi mộ đó đúng là khác với các ngôi mộ xung quanh đây.
Người phụ nữ trên đó nhìn rất trẻ, nhìn qua thấy hơi giống với An Noãn Noãn, nhưng lại không có chữ trên bia mộ.
An Noãn Noãn thấy Cố Bắc Thần như đang tìm thứ gì quý giá trên ngôi mộ, rất tỉ mỉ kĩ càng, thế là cô cũng đi đến: “Anh đang tìm gì thế?”
“Không có gì.” Nói xong, anh nhìn An Noãn Noãn: “Em quen người phụ nữ trên mộ này không?”
Lần trước, An Noãn Noãn không chú ý nên không nhìn ảnh, lần này nhìn kĩ rồi lắc đầu: “Không quen, sao thế, anh quen à?”
Cố Bắc Thần nhìn An Noãn Noãn một lát rồi lắc đầu: “Có thể sau này sẽ quen, bây giờ không dám chắc.”
Quay lại nhìn ngôi mộ của bà ngoại và ông ngoại, mộ của hai người họ và ngôi mộ không có chữ kia vừa hay là ở góc nhìn từ phía xa, có thể đây là sắp xếp từ lúc bà còn sống.
Cố Bắc Thần vô tình cố ý hỏi An Noãn Noãn và Sở Hoàn đã nói chuyện với nhau những gì, cô đều nói tường tận cho anh nghe.
Vóc dáng của Cố Bắc Thần vốn đã cao, vì vậy, anh vô tình đặt tay lên trên mộ sờ sờ, cảm giác sờ thấy có chữ gì đấy.
Cố Bắc Thần dựa vào xúc giác, sờ sờ từng chút một, phán đoán qua từng nét.
Ba chữ to nhất rất rõ ràng là An, Vũ, Vy!
Mê Truyện Dịch