“Có gì  đúng ?”
 vỗ nhẹ  ngực, lập tức nở một nụ  rạng rỡ:
“Không hề,  hề sai chút nào. Anh là ông chủ,   gì cũng đều đúng hết.”
Thẩm Liễm gật đầu ,   tiếp:
“Vậy từ nay  gọi em là A Niệm  chứ?”
“Em cứ gọi  là Thẩm Liễm là  , như   sẽ  mật hơn.”
 gật đầu đồng ý ngay tắp lự.
Ai ngờ , ngay giây tiếp theo, Thẩm Liễm  cúi đầu  , cất giọng gọi khẽ:
“A Niệm.”
Giọng  trầm thấp, dịu dàng đến mức khiến da đầu  tê rần, trái tim trong lồng n.g.ự.c cũng bắt đầu đập loạn xạ.
 cảm thấy  gì đó  , lập tức  mặt , một tay ôm chặt lấy n.g.ự.c để ngăn chặn trái tim đang  dấu hiệu  nhảy  ngoài.
Làm gì thế ,  vô thức thả thính nữa  ?!
Thẩm Liễm  tự nhiên mà thu  ánh mắt, chìa tay   mặt :
“Mọi việc  , đều trông cậy  em cả đấy, A Niệm.”
 bỗng cảm thấy một trọng trách lớn lao như đang đè nặng lên vai, liền gật đầu một cách mạnh mẽ, dũng cảm khoác lấy cánh tay , bước lên chiếc xe sang trọng.
Thẩm Liễm  đưa  về nhà ngay, mà lái xe đưa  đến một trung tâm thương mại .
Ra trận thì   áo giáp . Với bộ trang phục đậm chất sinh viên   , e rằng  kịp bước qua cổng nhà họ Thẩm     đá  khỏi cửa .
Anh dẫn   một cửa hàng đồ hiệu trông  vẻ kín đáo nhưng  vô cùng sang trọng.
Vừa trông thấy Thẩm Liễm, gương mặt của các nhân viên lập tức rạng rỡ hẳn lên, nụ  niềm nở đến mức khiến  cũng  nổi da gà.
 âm thầm quan sát bọn họ —  lẽ ánh mắt   Thẩm Liễm cũng chẳng khác họ là bao, đều như đang  một cây ATM di động . Thậm chí,  còn  thể   bằng ánh mắt hám tiền hơn cả họ nữa  chứ.
Ai mà   yêu tiền cơ chứ?
Thế nhưng, ngay giây tiếp theo, khi đám nhân viên   thấy  đang  bên cạnh Thẩm Liễm, sắc mặt của họ lập tức sầm xuống. Ánh mắt liếc từ  xuống , tràn ngập vẻ khinh bỉ và châm chọc.
Ủa? Chuyện gì đang xảy  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-bat-gian-nguoc/9.html.]
Dù  là chó thì cũng  nể mặt chủ một chút chứ? Mấy  lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng nữa!
Một dòng cảm xúc khó tả bỗng cuộn trào trong lòng,  lẽ là do sáng nay   vô tình uống nhầm một ly  xanh nào đó, khiến cho ‘ khí’ trong  bỗng dưng dâng cao.  sải một bước dài tới,  mật khoác lấy cánh tay Thẩm Liễm, giọng điệu ngọt đến mức  thể khiến   sâu răng:
“A Liễm ~ em thích chiếc túi  quá .”
“Chiếc váy đó trông cũng  ghê.”
“Còn cả đôi giày  nữa, em cũng   nó.”
Thẩm Liễm  ngẩn   một lúc,  như  hiểu  điều gì đó,  liếc mắt  cô nhân viên bán hàng đang đơ  , khẽ  một tiếng  nhéo nhẹ mũi  một cái, cưng chiều :
“Em thích thì cứ mua hết tất cả.”
Sau đó,   sang cô nhân viên vẫn còn đang  ngơ ngác, căn dặn:
“Phiền cô lấy cho bạn gái của  cỡ  vặn của đôi giày và chiếc váy , cô   thử một chút.”
Cô nhân viên vội vàng gật đầu:
“Vâng , xin quý khách vui lòng chờ trong giây lát.”
Cô    ,   lập tức rút tay , lén lút lật một cái mắt trắng rõ to lên trời.
Không ngờ   Thẩm Liễm bắt gặp,  cúi  hỏi :
“Không vui ?”
 xua tay,  hiểu   thở dài một tiếng:
“Cùng là những  đang  vất vả mưu sinh, hà cớ gì cứ  xu nịnh kẻ giàu   coi thường  khác như  chứ?”
Thẩm Liễm bật  khe khẽ,  đưa tay xoa đầu :
“A Niệm của chúng , vẫn thẳng thắn như ngày nào.”
 chẳng hiểu  ẩn ý sâu xa trong câu  của , liền thắc mắc:
“Anh   gì cơ?”
Thẩm Liễm mím môi,  trả lời nữa.
Nhà họ Thẩm  chuẩn  sẵn một bữa tiệc tối thịnh soạn.
Khi xuống xe, Thẩm Liễm còn  ga lăng mà đưa tay  đỡ.
  khựng ,  nụ  dịu dàng của , trong lòng  chút ngại ngùng nhưng vẫn đặt tay  lên.