hiểu,   lỡ lời điều gì ?
 mở cửa, nhảy xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt Thẩm Liễm.
Anh   như   điều gì đó, nhưng cuối cùng  thôi.
  bên ngoài xe, nghiêng đầu nháy mắt hỏi:
“Tổng giám đốc Thẩm còn  gì  dặn dò nữa ?”
Thẩm Liễm như  hạ quyết tâm,  nhắm mắt  một lúc,  đột ngột :
“Lương Niệm,  chỉ đưa   thích về nhà, gặp bạn bè.”
Dứt lời,  lập tức nhấn ga, phóng xe  mất.
Để  một    ngây   ánh đèn đường.
“Chỉ đưa   thích về nhà, gặp bạn bè.”
Câu  … là  ý gì?
Người mà Thẩm Liễm thích,  thể nào là   chứ?
   hề  một chút ấn tượng nào rằng  từng quen   từ khi còn nhỏ cả.
Chắc chắn là đầu óc    vấn đề gì đó .
 mà… nếu lỡ như   thích   thì ?
Thì cũng đành chịu thôi!
Mình là ai mà  tự  chứ?
Vẫn còn đang gánh  vai một đống nợ,  thì rách rưới tả tơi,  còn dám mơ trèo cao đến tận mây xanh. Thật    hổ.
Về nhà thôi. Ngủ!
“A lô, ai đấy?”
 mơ màng nhấc máy.
“Lương Niệm, bao giờ thì trả tiền? Không trả là bọn tao đến tận nhà đập cửa đó nhé.”
Cơn buồn ngủ trong phút chốc tan biến sạch sẽ.
Lại là bọn đòi nợ.
 lập tức nở một nụ  gượng gạo:
“Anh ơi,  ơi, em đang cố gắng xoay tiền đây. Anh cho em thêm mấy ngày nữa .”
“Mấy ngày?”
“Mười ngày, mười ngày   ạ?”
 bịt chặt miệng điện thoại , cẩn thận hỏi.
Đầu dây bên  phì  một tiếng khinh thường  lạnh lùng :
“Mười ngày nữa mà  , bọn tao đến luôn đó.”
Rồi “rầm” một tiếng, cúp máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-bat-gian-nguoc/15.html.]
 ném chiếc điện thoại sang một bên, lật   ngửa  giường, thở dài một tiếng nặng nề:
“Ba ơi là ba, ba mất  mà vẫn  để cho con  yên , con mệt c.h.ế.t  .”
Lúc  trong đầu  chỉ  là tiền.
  chằm chằm lên trần nhà đến mức suýt  xuyên thủng, chỉ mong trần nhà đột nhiên sập xuống và đè lên  … nhưng  là đè bằng một cục tiền.
Nghĩ đến những năm tháng  qua đúng là xui xẻo hết phần thiên hạ.
 từ một tiểu thư sống trong nhung lụa,  rơi thẳng xuống đáy vực… Chỉ vì một phút tham lam của ba mà    gài bẫy, mất trắng tất cả  suy sụp tinh thần.
Bị chính   tín nhất lừa gạt, phá sản, ôm một đống nợ  chọn cách tự sát, để  một mớ bòng bong cho một   gánh vác.
 bực bội đạp mạnh chân, hét lớn:
“Trời ơi, xuống tay luôn , đ.â.m c.h.ế.t con cho !”
Vừa định  dậy  rửa mặt thì bụng  đột nhiên đau quặn lên.
 nghiến chặt răng, hít một  thật sâu:
“ là họa vô đơn chí,  đen thì đen đủ đường.”
 ôm lấy cái bụng đang đau nhức của , lê từng bước nặng nhọc  nhà vệ sinh.
 là đen đủi hết chỗ .
Đang lúc cần kiếm tiền thì  gặp kỳ kinh nguyệt — mà  nào cũng đau đến mức  thể nhấc nổi .
 uống một cốc nước ấm, nuốt vội viên thuốc giảm đau,   bẹp dí  giường.
Tỉnh dậy,  cứ ngỡ sẽ đỡ hơn một chút, ai ngờ bụng càng đau như  hàng ngàn mũi kim đang châm chích, khiến   thể nào chịu nổi.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lông mày  nhíu chặt ,  dám cử động.
Ngay đúng lúc đó, cái điện thoại c.h.ế.t tiệt  vang lên.
 cáu bẳn nhấc máy:
“Đừng gọi nữa,   là mười ngày  mà!”
“Là  đây.”
Giọng  trầm ấm của Thẩm Liễm chậm rãi vang lên.
 cố gắng kìm nén cơn đau, thở hổn hển hỏi:
“Tổng giám đốc Thẩm,  chuyện gì  ạ?”
Đầu dây bên  dường như  gắn radar, lập tức cảnh giác hỏi :
“Lương Niệm, em  ?”
“Không khỏe ?”
Cơn đau nhói dội lên từng cơn,  chỉ  cuộn tròn   như một con tôm, giọng  yếu ớt   :
“Đau bụng quá… cho nên nếu hôm nay  việc gì thì… em e là  thể   .”
“Được.”
Anh nhanh chóng cúp máy.
  co ro  giường, khẽ rên rỉ. Căn phòng trọ tồi tàn, trống vắng,  một ai quan tâm,  một ai hỏi han… Sao tự dưng  thấy tủi  đến thế ?