Anh cúi , tháo đôi giày cao gót  giúp ,  định  luôn đôi giày bệt  cho .
 vội cúi  xuống ngăn :
“Tổng giám đốc Thẩm, như    ạ!”
Anh vỗ nhẹ lên tay , dùng giọng điệu dịu dàng  lệnh:
“Ngồi yên.”
 đành ngoan ngoãn  thẳng , để mặc cho   giày giúp .
“Chân của A Niệm…  xinh   đáng yêu.”
Thẩm Liễm nâng niu bàn chân ,    nhẹ giọng khen ngợi. Ngữ khí của  nghiêm túc đến mức khiến  đỏ bừng cả mặt.
  hổ quá, liền trêu :
“Anh mà còn khen nữa, em sẽ yêu  thật đó.”
Thẩm Liễm ngẩng đầu lên,  thẳng  mắt . Ánh mắt   ánh đèn vàng mờ ảo vẫn ấm áp đến nao lòng:
“Nếu  thì  quá.”
 ngẩn , trái tim như  lỡ  một nhịp.
   đây là do Thẩm Liễm nhập vai quá xuất sắc…  là do chính bản    lún quá sâu  vở kịch  ?
Sống mũi  cay xè, hít nhẹ một   :
“Tổng giám đốc Thẩm,  thật sự   em cảm động đó.”
Thẩm Liễm còn định  thêm điều gì đó, thì phía  lưng chợt vang lên giọng  của một  đàn ông:
“Ồ, hóa  Tổng giám đốc Thẩm của chúng  cũng là một  đa tình đấy nhỉ, còn tự tay  giày cho bạn gái nữa cơ .”
Thẩm Liễm  thẳng  dậy,   dịu dàng bế  từ  ghế phụ xuống đất,  đó mới  sang  bạn của  mà giới thiệu:
“Đây là Tần Việt, bạn của .”
Tần Việt  thẳng đến  mặt , chìa tay ,  nháy mắt   :
“Chào chị dâu, em là Tần Việt.”
Đã là bạn  của Thẩm Liễm, chắc chắn   là một  bình thường.
 vội vàng đưa tay  bắt lấy tay  :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-bat-gian-nguoc/13.html.]
“ là Lương Niệm, chào Tổng giám đốc Tần.”
Vừa dứt lời, Tần Việt liền bật , khoác lấy vai Thẩm Liễm  :
“Khá lắm nha, kiếm    một cô gái thú vị như thế  ?”
Thẩm Liễm  đáp:
“Tìm kiếm kỹ lắm mới   đó.”
Tần Việt ngay lập tức  đổi sắc mặt, đ.ấ.m nhẹ  vai  một cái:
“Cái đồ công tử nhà giàu , dẻo miệng thật đấy.”
Thẩm Liễm dẫn   trong phòng riêng. Chẳng bao lâu , vài  bạn khác của  cũng  lượt đến,   giới thiệu  với từng  một.
 chỉ  bên cạnh , mỉm  chào hỏi  .
Không hiểu ,    cảm giác như…     yêu chính thức dẫn   mắt bạn bè .
Thẩm Liễm thật sự quá mức chu đáo, đến cả việc diễn kịch cũng   trọn vẹn một “combo” từ đầu đến cuối như thế .
Bầu  khí vốn đang khá vui vẻ và hòa hợp, cho đến khi một cô gái với bộ trang phục cực kỳ nổi bật bước , phá vỡ   sự yên bình .
“Anh Liễm, đây là  phụ nữ mà  chọn ?”
“Anh thà chọn một  như , chứ   chọn em ?”
Mọi  trong phòng lập tức im bặt, ai nấy đều lộ rõ vẻ mặt hóng kịch, rõ ràng  quá quen thuộc với những tình huống như thế  rồ.
Thẩm Liễm thong dong tựa   lưng ghế sofa, một cánh tay đầy quyền lực khoác hờ lên thành ghế phía  . Tư thế  vô tình tạo thành một vòng tay che chở, bao bọc  gọn gàng trong đó — một sự chiếm hữu  kín đáo    cho phép ai xen .
Giọng Thẩm Liễm trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết:
“Thế nào mới là ‘kiểu đó’?”
“Trong mắt , A Niệm là  tuyệt vời nhất. Những  khác  , vốn dĩ  hề liên quan đến .”
 chợt nhận , Thẩm Liễm dường như luôn  một ranh giới vô cùng rõ ràng — khi đối mặt với  thì luôn dịu dàng chu đáo, nhưng với  ngoài thì  lạnh lùng, xa cách đến cực điểm.
 bất giác  đầu , chỉ để xác thực suy nghĩ  lóe lên trong lòng .
Và   thực sự  .
Ngay khi   ,   bắt gặp ánh mắt của Thẩm Liễm — ánh  vốn đang lạnh giá như băng tuyết  lập tức tan chảy khi chạm  ánh mắt của , dịu dàng đến vô cùng.
Anh giơ tay lên, xoa nhẹ mái tóc , giọng  mềm mại như  thể rót mật  tai:
“Đừng bận tâm. Em thế nào,  cũng đều thích.”