Thẩm Liễm, đúng là… một  đàn ông quá mức  hảo .
Anh ghé sát  tai , hỏi nhỏ:
“Có thể nắm tay  ?”
 vội vàng gật đầu:
“Đương nhiên .”
Mãi cho đến khi bàn tay của Thẩm Liễm chủ động tìm đến, đan  tay , mười ngón tay siết  thật chặt. Hơi ấm từ lòng bàn tay  truyền đến, tựa như một luồng điện yếu ớt nhưng đủ sức gây tê dại, khiến cả   giật nảy lên, mặt cũng lập tức nóng bừng.
Thẩm Liễm thấy  thì  nghiêng đầu  ,  vội nặn  một nụ  gượng gạo:
“Không  , em chỉ là…  hồi hộp một chút thôi, ha ha.”
Trời ơi,  đúng là một kẻ vô dụng.
Chỉ là nắm tay thôi mà,  mất  miếng thịt nào  chứ?
Huống hồ,   còn là ông chủ của .    trả tiền,  còn…  lợi thêm, đúng là lời to!
 và Thẩm Liễm tay trong tay bước  đại sảnh của nhà họ Thẩm.
Bà nội Thẩm đang   ghế sô pha,  trông thấy chúng   xúc động đến mức  bật dậy.
Thẩm Liễm dắt   đến  mặt bà:
“Bà nội, đây là Lương Niệm, bạn gái của cháu.”
 vội vàng cúi đầu chào:
“Cháu chào bà ạ.”
Bà nội Thẩm vui mừng đến độ nắm chặt lấy tay , liên tục :
“Tốt,  lắm.”
Vẻ mặt vui sướng của bà hệt như một đứa trẻ lớn tuổi, khiến  cũng  nhịn  mà bật .
Trước khi đến đây,   nghĩ  cả trăm kịch bản  sẽ   khó dễ, ai ngờ   chào đón nồng nhiệt đến thế .
Xem , chuyện hôn nhân đại sự của Thẩm Liễm, đúng là  khiến  nhà của   lo lắng đến bạc cả đầu .
…chỉ cần  chịu   thương thôi là cả nhà   mừng đến rơi nước mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-bat-gian-nguoc/10.html.]
Bà nội nắm chặt lấy tay , ân cần kéo   xuống bên cạnh , miệng  ngừng lặp  lặp  những lời khen ngợi:
“Con bé  ngoan quá, thật sự  ngoan.”
“Bao nhiêu năm trời , cuối cùng thằng nhóc A Liễm  cũng chịu mở lòng với  khác. Bà cứ ngỡ  sống  nổi đến cái ngày  thấy nó cưới vợ về nhà nữa cơ đấy.”
Nói đến đây, bà cụ bỗng xúc động đến mức đôi mắt  hằn sâu dấu vết thời gian bắt đầu rơm rớm nước mắt.
 nhất thời  chút hoang mang. Vừa mới đây còn rạng rỡ như nắng hạ,  chớp mắt  chuyển thành mưa rào ?
 vội vàng cất lời an ủi:
“Bà ơi, Thẩm Liễm  tài giỏi   xuất chúng như ,  gì  chuyện  ai yêu thương  chứ ạ?”
Thẩm Liễm  bên cạnh khẽ nhíu mày,   lời nào.
Bà nội lườm Thẩm Liễm một cái sắc lẹm,   sang , tay chấm vội những giọt nước mắt  chực trào , giọng đầy ai oán mà kể lể:
“Cháu   đó thôi, nó năm nay  hai mươi tám tuổi , thế mà vẫn  chịu yêu đương, cũng chẳng màng đến chuyện cưới xin.”
“Bà giới thiệu cho   bao nhiêu cô gái , nhưng chẳng  ai lọt   mắt xanh của nó.”
“Cái tính nó cứng đầu cứng cổ y như con lừa .”
“Nó lì lợm đến mức bà còn từng nghĩ  là nó thích đàn ông nữa cơ đấy.”
“ đến cả một  bạn trai nó cũng chẳng dắt về nhà cho bà xem mặt!”
“Trông nó  đến nỗi nào  cơ chứ!”
“Cái tuổi   mà  yêu đương,  kết hôn, suốt ngày chỉ  vùi đầu  công việc, chắc chắn là đầu óc nó  vấn đề gì đó .”
“Lỡ một ngày nó  theo ông bà, thì cái tập đoàn to như thế   trông cậy  ai đây?”
Một tràng dài  chút nghỉ ngơi, giọng bà nội sang sảng như chuông đồng, nhưng lời lẽ … thức thời đến mức khiến  ngây  tại chỗ.
Thẩm Liễm trông như chỉ  tìm một cái lỗ để chui xuống cho khuất mắt,  cau mày,  khẽ:
“Bà nội, chẳng  bây giờ   A Niệm ở đây  ?”
Bà nội hừ lạnh một tiếng, nhưng khi  sang  , gương mặt  giãn  thành một nụ  hiền từ:
“, đúng , A Niệm của bà đúng là một cô gái .”
“Nhà họ Thẩm chúng   hề coi trọng mấy cái thứ gia thế môn đăng hộ đối . Chỉ cần hai đứa thật lòng yêu thương , cả gia đình  sẽ ủng hộ hết !”
Bà nội Thẩm    giơ cao tay thể hiện quyết tâm sắt đá, hành động  khiến   nhịn  mà bật :
“Bà ơi, bà đáng yêu quá  mất.”