Lưu tổng hoảng sợ, vội vàng rút khăn giấy đưa qua: “Ninh Ninh cháu cẩn thận một chút, bằng không chú làm sao ăn nói với Thẩm đổng a……”
Thẩm đổng…… Chủ tịch Ái Luyến hình như họ Thẩm.
Khó trách.
Ngón tay Trì Yên vuốt ve dọc miệng ly giấy, sau đó đưa đến bên môi uống một ngụm.
Cô thấy đáy mắt Thẩm Ninh thoảng qua điều gì đó, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh, “Lưu tổng, chú đi ra ngoài trước đi, tôi có việc cần nói với Trì tiểu thư một chút.”
Lưu tổng dặn dò lại vài câu,rất nhanh không nói hai lời đi ra cửa.
Trong văn phòng nhanh chóng chỉ còn lại hai người bọn cô.
Không ai nói chuyện, cực kỳ giống sự yên bình trước cơn bão táp trước
Trì Yên chậm rì rì uống nước, sau khi thấy đáy, cô thấy Thẩm Ninh đứng dậy đi đến, “Lần trước Khương Dịch có mặt ở phòng bệnh của Trăn Trăn, là vì cô phải không?”
“Tôi nói không phải, cô sẽ tin sao?”
Thẩm Ninh hít vào một hơi, tâm tư người phụ nữ này rõ ràng rất thâm trầm, giống như bề ngoài cô ta lúc này vẫn bất động thanh sắc, "đối tượng kết hôn của anh ấy cũng là cô?"
“Phải.”
Thẩm Ninh cảm thấy bản thân bị người phụ nữ trước mặt bức điên rồi.
Cô ta phải cố gắng kiềm chế lắm mới không có thay đổi quá lớn, nhưng nhìn Trì Yên giống như chẳng để ý chút nào, giọng điệu nói chuyện đều nhẹ nhàng bâng quơ. Càng chẳng hề gợn sóng, lực sát thương lại thật sự kinh người.
Đầu ngón tay Thẩm Ninh dùng sức, móng tay được sửa cẩn thận lại sắc nhọn đ.â.m vào lòng bàn tay, dường như cô ta đã chẳng cảm thấy chút đau đớn nào nữa, cười nhạt một tiếng: "Cô lăn lộn trong giới giải trí hỗn loạn, nhảy vào vũng nước đục này còn hi vọng có thể lâu dài bên Khương Dịch sao?"
Trì Yên nâng mắt.
“ Chú Khương khẳng định cũng không đồng ý đúng không?”
Không thể không thừa nhận, Thẩm Ninh cũng rất hiểu về Khương gia.
Khương Bác Đào quả thật không đồng ý, hơn nữa nhìn qua còn là cực kì phản đối nữa kìa.
Trì Yên “Nga” một tiếng, tim cô đập càng nhanh, lại càng là bội phục sự bình tĩnh ngoài mặt của mình, giọng nói của cô vẫn như thường: “Thì đã sao chứ?”
“Ít nhất tôi không cần hẹn trước vẫn có thể cùng anh ấy ăn cơm tối."
Thẩm Ninh: “……”
Lần trước lúc cô ở bệnh viện có hỏi Khương Dịch buổi tối rảnh không.
Khương Dịch, người này luôn luôn dứt khoát lưu loát, đấy cũng chẳng ohair lần đầu tiên cô ta bị từ chối.
Đối với tất cả mọi người anh đều lãnh đạm như thế, Thẩm Ninh tập mãi cũng đã thành thói quen, quen đến mức chẳng chút suy nghĩ nhiều, vừa định lên tiếng, di động lại chợt reo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-60-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Trì Yên rũ mắt, nhẹ híp lại mới miễn cưỡng thấy được tên báo hiện lên trên màn hình di động.
Lục Cận Thanh.
Ặc, cậu ta thế mà cũng quen người phụ nữ này sao.
Thẩm Ninh nhìn thấy ánh mắt cô, ấn nhận điện thoại, còn chưa kịp nói gì, người ở đầu bên kia đã lên tiếng trước.
Giọng rất nhẹ, trầm thấp lạnh lùng
“Tôi là Khương Dịch.”
Thẩm Ninh sửng sốt chớp mắt một cái, sau đó phải nhìn lại tên thông báo trên màn hình điện thoại một lần.
Là Lục Cận Thanh, không sai.
Giọng cô ta có chút khô khốc, xoay người đưa lưng về phía Trì Yên nhấp ngụm trà, “Anh……”
Mê Truyện Dịch
“Di động không có số của em nên mới dùng máy Cận Thanh.”
Ngón tay Thẩm Ninh xoắn chặt, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.
Trì Yên càng lúc càng thấy người này rất lợi hại, vừa rồi lúc nói chuyện với cô chỉ thiếu điều xòe móng vuốt ra, mà bây giờ nhận điện thoại của Lục Cận Thanhaij lập tức thay đổi thái độ rồi.
Khoảng cách hai người hơi xa một chút nên cô cũng chẳng nghe được giọng trên điện thoại. Tình thế kéo dài chưa bao lâu đã thấy Thẩm Nĩnhoay người lại nhìn cô.
Sắc mặt cô ta không được tốt lắm, tay cần di động siết lại trắng bệch, giọng vẫn rất nhẹ, mềm mại yếu ớt: "Trì tiểu thư, cô có thể tránh mặt đi một chút được không?"
Phụ nữ quả nhiên là giỏi thay đổi.
Trì Yên từ trên người Thẩm Ninh đã có thể suy ra kết luận này, cô cũng không có thói quen xấu nghe trộm người ta nói điện thoại, gật đầu đáp, trước khi ra khỏi cửa còn nhắc nhở cô ta một câu: "Tổng giám Thẩm à, hy vọng cô có thể xử lí việc riêng nhanh một chút."
“Tôi rất bận đấy.”
Thẩm Ninh cắn chặt răng, biết đầu kia có Khương Dịch đang nghe, nghẹn một bụng tức cũng không dám phát tác, chờ sau khi đóng cửa xong, cô ta mới cố hết sức điều chỉnh giọng nói: "Khương Dịch...... giờ anh nói đi."
Đầu dây Khương Dịch bên kia vang lên tiếng bật lửa, loáng thoáng còn có thể nghe thấy Lục Cận Thanh đang nói vài câu bát quái gì đó.
Một lát sau, người bên kia mở miệng, lần này biến thành giọng của Lục Cận Thanh.
“Thẩm Ninh.”
“Ân,” Thẩm Ninh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, “Cận Thanh…… Khương Dịch đâu?”
“Anh ấy đang hút thuốc.”
Lục Cận Thanh cũng không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đi vào chủ đề luôn: “Tôi nghe Sở Sở nói, lúc trước cô không thích cô người mẫu nhỏ làm đại ngôn cho nhãn hiệu gia đình nhà mình nên lúc cô ấy thử nhẫn cố tình chọn cái nhỏ hơn hai size cho cô ấy.”