Bút máy của anh lướt nhẹ trên đùi cô, ngón tay anh bị màu đen của bút máy tôn lên, càng thên thon dài đẹp đẽ.
Trì Yên theo phản xạ có điều kiện khép nhanh hai chân lại, chân cô thon dài, hơn nữa thẳng tắp, lúc khép lại thì chẳng có chút khe hở nào, vì vậy cái bút máy kia cứ như thế bị cô kẹp giữa hai chân.
Nhìn thế nào cũng thấy rất ái muội.
Khương Dịch thuận thế buông lỏng tay, “Kẹp chặt.”
Cô vốn mặc váy ngắn, cả chân đều lộ ngoài không khí, vốn dĩ đã có chút lạnh, lại thêm bút máy làm bằng kim loại, vừa mới đưa vào đã khiến cho độ ấm giảm đi không ít.
Trì Yên nhẹ nhàng hít vào một hơi, bởi vì sợ bút máy làm rơi bút máy nên không lập tức buông chân ra, cô hơi cúi người xuống muốn lấy lại bị Khương Dịch giữ chặt tay: "Ngoãn ngoan đứng yên đấy!"
Giọng anh trầm thấp, mang theo vài phần nghiêm túc.
Thật sự lại coi cô như học sinh rồi.
Tay Trì Yên vẫn không sờ được tới cai bút máy, cả người vẫn duy trì tư thế hơi gập eo, giương mắt nhìn anh.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, lúc cô cúi đầu xuống, một tóc dài phía sau trượt xuống sườn mặt trái vài sợi, quét nhẹ lên khuôn mặt Khương Dịch, Trì Yên tùy tiện vén ra sau tai, rút tay phải đang bị Khương Dịch nắm ra rồi dùng tốc độ sét đánh lấy bút máy ra đặt ở trên bàn
“Bang” một lúc sau, Trì Yên mở miệng: “Em là vợ anh chứ không phải học sinh của anh, kiểu phạt này, anh vẫn là giữ lại dùng cho học sinh của mình đi!*”
(*nguyên văn là: kiểu phạt này vẫn chưa đến phiên em đâu, hông biết dịch sao cho hay nên c.h.é.m bừa đó)
Mặt nàng không đỏ không loạn, giọng nói chẳng khác bình thường là bao.
Chỉ có Trì Yên biết, lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi rồi
Khương Dịch lại cầm cây bút máy lên lần nữa, quả nhiên, trên nắp bút đã có chút hơi ấm của Trì Yên, so với thân bút lại ấm hơn một phần, anh điểm nhẹ ngòi bút lên mặt bàn, hơi cong môi: "Em cũng biết em là vợ của anh?"
"Bọn em chỉ là đóng phim theo yêu cầu kịch bản thôi!" Trì Yên hơi dừng lại, lại hợp tình hợp lí nói tiếp: "Hơn nữa cũng không thật sự tiếp xúc thân thể"
Khương Dịch không đáp lời
Trì Yên nói tiếp: "Anh nhất định sẽ không cản em đi diễn đúng không?"
"Vì vậy, ở ngay trước mắt anh?"
“…… Em không biết hôm nay là tiết của anh"
Cô biết Khương Dịch là giáo sư của trường y, nhưng không ngờ lại trùng hợp như vậy, vất vả tới quay mọi lần lại trực tiếp đụng mặt anh.
…… Lại còn là ngay lúc cô chuẩn bị hôn người đàn ông khác nữa chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-43-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Cẩn thận nghĩ lại, Trì Yên cũng thấy sai sai.
Tay cô xoắn lại, nắm chặt lấy các ngón tay, hơi cúi đầu, còn chưa biết phải nói tiếp thế nào, đã có tiếng gõ cửa vang lên.
Có người gọi một tiếng: "Khương giáo sư!"
Là một nam sinh, tuổi trẻ, hơn nữa cả người còn tràn ngập tinh thâng phấn chấn trẻ trung, vừa nghe giọng nói đã nhận ra.
Khương Dịch liếc cô một cái, sau đó đáp: " Vào đi!"
Trì Yên lập tức bắt đầu giả bộ, quy quy củ củ mà đứng bên cạnh, nửa lời cũng không dám hé
Bạn nam sinh kia tới hẳn là để hỏi kiến thức chuyên nghiệp, độ dày của cặp mắt kính trên mũi kia có thể so với đế chai bia được rồi, vừa nhìn đã biết là một con mọt sách chính hiệu*.
(*nguyên văn là học bá cuồng học tập)
Mọt sách đẩy đẩy mắt kính "Khương giáo sư, thầy xem cái này có phải có vấn đề gì không?"
Mê Truyện Dịch
Khương Dịch bị cậu ta gọi một tiếng thoắt cái như biến thành một người trung niên ngoài bốn mươi.
Trì Yên khẽ cười một tiếng. Khương Dịch lật qua đống tài liệu, bên trên tiếng Trung, tiếng Anh lẫn lộn, Trì Yên cúi đầu liếc qua, bởi khoảng cách khá xa, chữ lại viết một đống, cô cũng chả thấy rõ trên đấy viết cái gì.
Trì Yên nhàm chán đem tầm mắt rời đi, vừa lúc lại bắt gặp mọt sách kia đẩy đẩy mặt kính nhìn cô cười thẹn thùng.
Cô hơi nâng khóe miệng, vừa mới nở nụ cười hữu hảo đã nghe thấy giọng nam đột ngột vang lên.
"Mắt" Mắt Khương Dịch cũng chẳng thèm nâng lên nhìn một chút "nhìn tôi!"
Hẳn là nói với nam sinh kia rồi.
Vừa nói xong, Khương Dịch liền cần bút viết vài chữ lên trang giấy, sau đó đẩy về phía trước: "Trở về sửa đi!".
Nam sinh kia lập tức ôm đống đồ lên, sau khi gật đầu liên tục với Khương Dịch lại không tự chủ được liếc nhìn Trì Yên một cái.
Khương Dịch lấy bút gõ gõ lên mặt bàn
Nam sinh lập tức thu hồi ánh mắt, nói lời cảm ơn rồi vội vã ôm đống tự liệu đi ra ngoài.
Bởi vì đi vội, cửa cũng không đóng kín lại khẽ lắc lư, cuối cùng vẫn để lại một khe hở.
Khương Dịch đứng dậy tiến về phía cửa, Trì Yên cho rằng anh phải ra ngoài, thở ra một hơi nhẹ nhõm, cũng nhanh chân đi đến.
Chưa đến nửa phút, cô vừa mới vòng qua bàn làm việc lại nghe thấy âm thanh cửa khóa lại. Trong văn phòng an tĩnh đến mức châm rơi cũng nghe rõ lại cực kì chói tai.