Đã một tháng liền, Trì Yên 3 bữa cơm cũng không đúng giờ, đều là dựa vào đồ ăn ngon của đạo diễn mới không bị đau bao tử
Trì Yên giống như cực kì rất có duyên với các vị trưởng bối, đương nhiên, trừ Khương Bác Đào.
Một tháng này trôi qua tương đối ổn.
Sinh hoạt của Trì Yên đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, Thẩm Ninh cùng Khương Mẫn xé tới xé đi, kết quả tự xé bản thân đến mức trong ngoài chẳng thành người được nữa, bắt đầu là đóng Weibo, sau đó hai nguiiwf dứt khoát rời khỏi tầm mắt của đại chúng luôn.
Ninh Tuệ bên kia càng là an tĩnh —— Trì Yên đã đưa số bà ta vào blacklist.
Tháng này Trì Yên bận rộn, nhưng Khương Dịch so ra còn bận hơn cô, ba ngày hai bữa đều phải đi công tác, đi một lần lại còn dài cả tuần.
Đến cuối tháng 8, Khương Dịch lqij ra nước ngoài
Vai diễn của Trì Yên bắt đầu tiến vào giai đoạn quay tăng cường, thân phận nữ giáo viên trẻ tuổi bị bại lộ, đang từ tiểu bạch thỏ đơn thuần chuyển thành tiểu hắc thỏ ác độc.
Mê Truyện Dịch
Quá trình chuyển biến này cực kì khó nắm bắt.
Buổi tối lúc ở nhà, Trì Yên xem đoạn phim đã được cắt nối biên tập, cứ một lần lại một lần xem đi xem lại chả thấy phiền, loại cảnh phim này qaur thật là thấm tận tâm gan người xem, rõ ràng vẫn là mùa hè, Trì Yên ôm chăn vẫn cảm thấy không đủ, dứt khoát vừa xem, vừa gọi điện cho Khương Dịch.
Vì sợ hãi, giọng Trì Yên vẫn có chút run, mang theo nửa phần nức nở: “Khương Dịch……”
Bên kia không đáp
“Khương Dịch?”
Bấy giờ cách hơn mười giây, anh mới thấp thấp đáp: “Ân.”
“Ngủ sao?”
“Không có.” Dừng một chút, giọng Khương Dịch lại truyền tới, “Ngủ không được.”
Trì Yên lập tức ấn tạm dừng bộ phim: “Sao thế a?”
Cô vừa định hỏi anh có phải do vấn đề công việc không, lại nghe đầu bên kia càng thấp càng trầm trả lời: “Dục cầu bất mãn a bà xã.”
Trì Yên ghẹn lời, khẽ nuốt nước miếng, "Anh có thể đứng đắn chút được không?"
Khương Dịch ở đầu bên kia nhẹ nhàng cười.
Cô nhóc này chẳng qua là chưa từng thấy bộ dạng không đứng đắn thật sự là gì mà thôi.
Trì Yên tính tình dịu dàng, nói chuyện cũng không giống một vài cô gái nào đó, Khương Dịch còn nhớ rõ trước kia, cô gái nhỏ này đến một câu nói tục cũng không nghe được.
Có người vừa nói, cho dù không phải nói với cô, cô cũng có thể mặt đỏ nửa ngày.
Khương Dịch lúc ấy tự hạn chế mình, rất ít khi nói những lời này, nhưng cứ tưởng tượng đến bộ dạng cô gái nhỏ ôn ôn nhu nhu đỏ mặt, tim anh lại đặc biệt xao động.
Muốn nhìn mặt cô hồng, lại không muốn phá hỏng hình tượng của mình trong mắt Trì Yên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau/chuong-139-tong-tai-ba-dao-va-co-vo-anh-hau.html.]
Sau đó anh lại nghĩ ra một biện pháp tốt —— anh không thể nói thô tục, nhưng Lục Cận Thanh có thể nói mà.
Thời gian ấy mỗi lần Lục Cận Thanh gọi điện cho Khương Dịch, lúc Trì Yên ở bên cạnh, Khương Dịch sẽ cố từng mở lớn âm lượng, quả nhiên, thời gian Lục Cận Thanh gọi cho anh càng dài, mặt Trì Yên càng đỏ.
Giống như m.á.u cả người đều dồn hết lên mặt vậy đó, đỏ đến mức có thể nhỏ ra m.á.u được luôn.
Khương Dịch khi đó đã muốn dạy hư cô rồi.
Nhưng xúc động nhanh chóng qua đi, sau khi bình tĩnh lại, anh lại vô cùng rõ ràng biết mình không thể dạy hư cô được.
Không chỉ không thể dạy hư, mà còn phải bảo vệ cô thật tốt.
Nhưng mà, đó là chuyện của mấy năm trước rồi.
Còn ở hiện tại, Trì Yên hiển nhiên là đã bị cô bạn nào đó dạy hư mất tiêu rồi còn đâu, Khương Dịch nghe thấy cô hỏi: “Muốn em sao…… Khương Dịch ca ca?”
Trước mắt Khương Dịch tựa hồ xuất hiện ảo giác, anh nhắm mắt lại, nằm ở trên giường nhẹ giọng hỏi lại: “Em đoán sao?”
“Em không đoán.”
Khương Dịch cười cười, một tay không cần điện thoại khẽ tháo thắt lưng, “Yên Yên, đã một tuần rồi anh không có được ôm em”
Giọng anh có chút khàn khàn, gợi cảm liêu nhân.
Trì Yên cọ nhẹ lên đầu gối, lòng mềm nhũn cả ra, cách ngàn vạn dặm sóng điện từ, cô còn có thể loáng thoáng nghe được tiếng hít thở của Khương Dịch.
Hơi dồn dập, có chút nặng nề.
Trì Yên cũng đã xem không ít phim giáo dục kiểu đó rồi, mặt nóng lên, run giọng hỏi anh: “Anh đang làm gì?”
“Gọi điện thoại cho em.”
“Tay anh làm gì?”
“Thay em.muốn anh.”
Trì Yên: “……”
Lần đầu tiên cô thấy có người có thể đem loại chuyện này dùng phương thức này nói ra.
Tiếng thở dốc của anh giống như kề sát bên tai, Trì Yên nghe được mặt đỏ tim đập, ở trên giường lăn qua lộn lại, như thế nào cũng không tránh khỏi.
Ở bên giường kia, vẫn còn lưu lại hương thơm trên người Khương Dịch, cô ghé lại gần, đặc biệt nhẹ đặc biệt nhẹ nói: “Ông xã, em cũng đặc biệt muốn anh.”
Cũng không biết người ở đầu kia có nghe thấy không nữa, tóm lại vẫn không trả lời.