Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tổng hợp mẩu truyện ngắn trên zhihu - 79. Thứ kinh tởm nhất bạn từng thấy trong nhà mình là gì?

Cập nhật lúc: 2025-06-30 17:56:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ừm, vào một ngày bốn năm trước, tôi từ Hải Nam trở về quê. Trong tủ lạnh còn đủ thứ đồ chưa ăn hết: thịt bò, thịt lợn, xúc xích hun khói, thịt viên, bít tết... còn có cả hoa quả, sốt, sôcôla, nước uống, dưa muối, dưa chuột muối,... vân vân.

Lúc đó tôi dự tính về quê khoảng một tuần sẽ quay lại, nên chuẩn bị như đi ra ngoài bình thường. Ai ngờ có việc phát sinh, cuối cùng phải ở lại hai tháng mới quay về Hải Nam.

Điều tôi không biết là... sau khi tôi đi được một tuần, nhà tôi đã bị cắt điện do hết tiền điện. Mà tôi thì hoàn toàn quên mất chuyện đó.

Và thế là...

Mùa hè ở Hải Nam,

Một tủ lạnh đầy thịt và các loại đồ ăn,

Để tự lên men trong hai tháng.

Mọi người cứ tha hồ tưởng tượng đi, đoán xem lúc tôi về tới nhà, nhìn thấy cảnh tượng địa ngục đó, tôi đã phản ứng thế nào?

Chắc không ai đoán được đâu, vì ngay cả tôi cũng không đoán được.

Phải nói trước, tôi là người khá sạch sẽ, mỗi tuần nhà tôi đều dọn dẹp kỹ một lần. Tuy tôi là đàn ông, không tỉ mỉ lắm, nhưng ít nhất nhà phải sạch sẽ, không có mùi lạ.

Tôi nhớ rất rõ, hôm đó khi xuống máy bay, về đến nhà đã là 8 giờ tối. Trong nhà tối om, vừa mở cửa ra thì một luồng mùi hôi nồng nặc, pha lẫn mùi rất lạ ập vào mặt, tôi chưa từng ngửi thấy mùi như vậy. Tôi lần mò bật công tắc đèn, phát hiện đã bị cắt điện.

Tôi vội đi đóng tiền điện ở ban quản lý, quay về bật đèn, nhìn thấy tủ lạnh vẫn đứng đó, bất động, một vũng nước đen chảy ra từ trong tủ lạnh, lan đầy ra sàn nhà, cứ như cảnh trong phim kinh dị.

Phản ứng đầu tiên của tôi là: “Vc, có khi nào có sát nhân trốn trong nhà, gi*t người rồi nhét vào trong tủ lạnh không?”

Phản ứng thứ hai: “Dm!!! Mất điện hai tháng!!! Cái tủ lạnh toàn thịt của tôi!!!”

Tôi mặc kệ mệt mỏi, vội chạy tới mở ngăn mát của tủ lạnh, và rồi tôi nhìn thấy...

Địa ngục tổ côn trùng.

Tủ lạnh khi có điện trở lại bắt đầu rung lắc, phát ra tiếng ầm ầm. Ngay khoảnh khắc tôi mở ngăn mát, hàng loạt côn trùng đen, nâu, trắng, bay ra tán loạn, như bão côn trùng ập vào mặt tôi. Ống thông gió của ngăn mát đã thành tổ côn trùng, lũ côn trùng chen nhau tràn ra, trứng của chúng bám đầy khắp nơi, những con ấu trùng trắng nhỏ đang cố bò ngược lại vào ống thông gió.

Mà đó mới chỉ là ngăn mát, trong đó chỉ có hoa quả, đồ hộp đậy kín, sôcôla, nước uống...

Tôi không dám tưởng tượng ngăn đông chứa đầy thịt phía trên sẽ khủng khiếp đến mức nào.

Nhưng tôi không còn lựa chọn, đây là nhà tôi, tối tôi vẫn phải ngủ ở đây, tôi không thể bỏ mặc cái tủ lạnh địa ngục đó. Chỉ cần nghĩ tới trong nhà có nguyên một tủ lạnh đầy côn trùng là tôi không thể ngủ được.

Thế là tôi cắn răng mở ngăn đông, và tôi nhìn thấy...

Phước lành của kẻ hôi hám, biển giòi bọ, đại dương thối rữa.

Ừ, toàn bộ chỗ thịt đã hóa thành bùn thịt đỏ nâu, nước thịt bốc mùi kinh khủng; vô số giòi bọ lúc nhúc bên trong, ba ngăn đông đầy ắp thịt thối, xương, và giòi.

Mọi người đoán xem tôi phản ứng thế nào?

Có thể các bạn không tin, tôi không có bất kỳ phản ứng nào cả.

Ngân hà lấp lánh

Bình thường tôi là người rất sợ gián, chỉ cần nhìn thấy là buồn nôn, nếu trước khi ngủ có con gián chạy mất mà chưa đập được, tôi sẽ lo ngay ngáy cả đêm.

Nhưng bây giờ, trước mắt tôi là nửa tủ lạnh đầy côn trùng bay loạn, nửa tủ đầy thịt thối, nước bẩn và biển giòi, tôi lại không cảm thấy gì cả.

Tôi cảm giác như có một sợi dây trong tim, trong não mình “đứt phựt” một cái, không còn cảm xúc gì nữa, thậm chí không cảm thấy ghê tởm hay sợ hãi, chỉ thấy bất lực và mệt mỏi. Tôi thở dài, rồi đóng cửa tủ lạnh lại.

Sau đó tôi vừa đẩy vừa bê cái tủ lạnh ra ban công, nối ống nước vào, chuẩn bị rửa tủ lạnh.

Các bạn hỏi tại sao tôi không vứt luôn cái tủ lạnh kinh khủng, thối rữa, đầy giòi bọ đó đi?

Thứ nhất, tôi là người có văn hóa, có ý thức cộng đồng. Nếu tôi vứt cái tủ lạnh đó ra hành lang, chắc sáng hôm sau cô lao công sẽ gọi báo cảnh sát.

Thứ hai, nếu tôi chuyển cái tủ lạnh xuống thùng rác dưới tầng, khi cho tủ vào thang máy phải nghiêng mới vừa, chỉ cần sơ suất một chút, cả tủ lạnh đầy nước thịt thối, giòi bọ, trứng và côn trùng sẽ đổ hết ra thang máy, sáng hôm sau ban quản lý sẽ gọi cảnh sát.

Thứ ba, tôi nghèo, tủ lạnh này cũng khá đắt, tôi tiếc. Rửa sạch rồi dùng tiếp thôi, cũng giống như cuộc đời thối nát của tôi vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-hop-mau-truyen-ngan-tren-zhihu/79-thu-kinh-tom-nhat-ban-tung-thay-trong-nha-minh-la-gi.html.]

Thế là tôi như cái xác không hồn, kéo tủ lạnh ra ban công, nối ống nước, hít sâu một hơi, bắt đầu dọn từ ngăn mát.

Tôi mở tủ lạnh, đeo găng tay cao su giống như mấy tên sát nhân biến thái trong phim, đeo kính bảo hộ và khẩu trang, vứt hết đồ bên trong vào túi rác. Sau đó bật vòi nước rửa ngăn mát.

Bị giật mình, lũ côn trùng bay toán loạn, lũ giòi và ấu trùng bị nước cuốn trôi xuống sàn, rồi trôi vào cống. Khoảnh khắc đó tôi cảm giác mình như chiến binh ngoài hành tinh cầm s.ú.n.g phun lửa diệt tổ côn trùng, cảm giác bệnh hoạn nhưng sảng khoái.

Trứng dính chặt vào thành tủ là thứ khó làm sạch nhất, phải dùng tay cạo hết rồi rửa sạch. Sau đó tôi bắt đầu xịt nước vào thông gió.

Miệng thông gió hẹp như lối vào một tổ côn trùng từ thế giới khác, lũ côn trùng bên trong cứ như vô tận, tôi tháo luôn tấm lưng tủ bằng tua vít, bên trong đã bị côn trùng chiếm hết, lũ côn trùng bay toán loạn khắp nơi, mọi ngóc ngách, linh kiện, máy nén, bộ tản nhiệt đều bị trứng bao phủ.

Tôi xịt nước vào miệng thông gió suốt gần nửa tiếng, vẫn còn vô số côn trùng đen, ấu trùng trắng và trứng nhỏ li ti bị xối ra từ dưới tủ lạnh. Ban công và hành lang đã đầy xác côn trùng, lúc này đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua.

Nhưng cuộc chiến mới chỉ vừa bắt đầu.

Vừa rồi tôi chỉ mới xử lý phần bề mặt tổ côn trùng, tiếp theo mới là phần nan giải nhất: mật thất giòi bọ.

Mở ngăn đông ra, ngăn đông có bốn ngăn (hay ba nhỉ? Tôi không nhớ rõ nữa). Trước đây, ngăn đầu tiên tôi để bánh bao, thịt hun khói, xúc xích, bò kho, gà sấy tôi mang từ quê lên; ngăn thứ hai để những miếng bò bít tết tôi yêu thích; ngăn thứ ba để bò viên, cá viên và các món nhúng lẩu; ngăn thứ tư để ba chỉ, sườn, xương bò các loại.

Nhưng bây giờ, tất cả đã hóa thành biển giòi và nước thịt thối rữa.

Tôi nghĩ ra ba phương án tác chiến:

1. Đổ hết biển giòi thịt thối trong bốn ngăn xuống sàn rồi dùng vòi nước xịt thẳng vào cống.

2. Đổ hết vào túi rác rồi đem xuống thùng rác dưới nhà.

3. Đổ hết vào bồn cầu rồi xả nước.

"Tôi sẽ làm gì nếu là hoàng đế nhỉ?" Tôi lẩm bẩm tự hỏi.

Cuối cùng, tôi chọn phương án thứ tư. Vì phương án 1 sẽ khiến giòi bò khắp nơi, rất khó dọn dẹp; phương án 2 sợ túi rác không chịu nổi trọng lượng, lỡ rách hoặc đổ giữa chừng thì đúng là tận thế; phương án 3 thì trong đống thịt thối đó còn nhiều xương và đồ lặt vặt tôi từng bỏ vào tủ, có thể làm nghẹt bồn cầu.

Nên tôi chỉ còn cách chọn phương án 4: dùng tay moi hết đồ cứng ra, sau đó đổ phần còn lại vào bồn cầu rồi xả nước.

Tôi châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, rồi không chần chừ đưa tay vào đống giòi và nước thịt thối trong ngăn đầu tiên, bề mặt phủ đầy giòi trắng, bên dưới là lớp nước thịt đỏ nâu hôi thối.

Nước thịt bên trong vừa nhớp nháp vừa ấm, tôi mò đi mò lại, moi xương và những đồ cứng ra, giòi bò đầy găng tay, nhưng tôi không cảm thấy ghê tởm, chỉ máy móc và lạnh lùng lục tìm trong biển giòi, rồi phủi sạch giòi trên găng tay.

Xong ngăn đầu tiên, tôi đổ đống đó vào bồn cầu và xả nước. Sau đó quay lại, còn ba ngăn chờ tôi xử lý. Mỗi ngăn tốn khoảng 20 phút.

Khi tôi xử lý xong bốn ngăn, quay đầu nhìn lại, phát hiện ngăn mát lại đầy côn trùng đen: chúng lại tiếp tục bò ra từ tổ côn trùng ẩn sâu trong các linh kiện và ống thông gió.

Thế là tôi lại mở vòi nước, xịt cho lũ côn trùng và trứng trôi đi.

Cứ thế, đến khi gần xong thì trời đã hửng sáng. Lúc này, ít nhất nhìn tủ lạnh cũng không còn quá ghê rợn như ban đầu.

Các bạn nghĩ vậy là xong rồi sao? Không, đây chỉ mới là bắt đầu.

Đây là một cuộc chiến, giữa con người và côn trùng. Và đêm nay, chỉ là trận chiến đầu tiên của cuộc đại chiến.

Cuối cùng, tôi xịt đầy thuốc diệt côn trùng vào trong tủ lạnh rồi đóng chặt cửa. Sau đó tôi vào phòng tắm, tắm ba lần rồi kiệt sức đi ngủ.

Tỉnh dậy đã là trưa hôm sau. Mở ngăn mát ra, không ngoài dự đoán, lũ côn trùng còn sống sót trong phòng khí độc lại từ tổ bò ra, tràn ngập ngăn mát. Thế là tôi lại tiếp tục xịt nước, dọn sạch, rồi xịt thuốc diệt côn trùng, đóng cửa.

Ngày thứ ba, tình hình khá hơn, côn trùng ít đi, nhưng vẫn còn.

Ngày thứ tư, gần như không còn côn trùng chảy ra khi tôi xịt nước, tôi mở cửa tủ để phơi nắng.

Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, tôi tháo hết các ngăn, các vỉ, rửa sạch ba bốn lần, rồi xịt cồn sát trùng, kể cả trong tủ lạnh cũng xịt cồn. Phơi nắng thêm hai ngày nữa.

Ngày thứ bảy, trong tủ lạnh vẫn còn mùi côn trùng, nhưng không còn mùi hôi thối không chịu nổi. Tôi lắp lại tủ lạnh, kéo về vị trí cũ và cắm điện.

Ngày thứ tám, tủ lạnh hỏng, không còn làm lạnh.

Ngày thứ chín, vẫn không làm lạnh.

Ngày thứ mười, tôi mua tủ lạnh mới.

=)) trời ơi tui cười chếc mất thôi

Loading...