- Mẹ, gặp bà ? - Lục Kỳ tò mò hỏi.
Tuy Thẩm An là sư phụ của cô, nhưng Thẩm Mỹ chỉ là con gái của Thẩm An. Mẹ cô gặp Thẩm Mỹ cũng là chuyện bình thường.
Nghe thấy câu hỏi của Lục Kỳ, trong mắt Tô Nhan thoáng hiện lên một tia . Bà gật đầu. Suy nghĩ dần trôi , một khuôn mặt trẻ trung dần hiện mắt.
Đầu óc Thẩm Mỹ chút vấn đề, nên ánh mắt cô trong sáng. Bình thường, phản ứng của cô chậm hơn khác một chút. Trông cô như một chú thỏ trắng nhỏ vô hại, khiến khỏi cưng chiều.
Tô Nhan lấy tinh thần, mỉm .
- Thật cô . Mẹ gặp Thẩm Mỹ vài khi ở bên sư phụ.
Tô Nhan nhớ những gì Thẩm An với và thở dài.
- Hồi đó, sư phụ vẫn luôn cô sống như một bình thường. Thẩm Mỹ cũng chăm chỉ. Cô học đủ thứ mỗi ngày. Nếu mấy lôi kéo sư phụ chuyện , sư phụ chẳng lợi dụng, huống chi là xa con gái nhiều năm như . Giờ thì, sư phụ...
Kiều Niên liếc dì Cao đang cách đó xa. Cô vội vàng .
- Đáng tiếc là giáo sư Thẩm An . Hai cha con sẽ bao giờ gặp nữa. Năm đó, tất cả là của con.
Tô Nhan sững sờ. Bà suýt nữa thì sư phụ vẫn còn sống.
mà, trong nhà đều là trong cuộc. Nếu sư phụ vẫn còn sống, chắc cũng .
Vì Kiều Niên đột nhiên ngắt lời, Tô Nhan thêm gì nữa.
Cố Châu đưa tay nắm lấy tay Kiều Niên.
- Niên Nhi, thật , em thể như . Năm đó, nhà họ Lục gì sai cả. Dù em bắt cóc chuyện giáo sư Thẩm An và con gái chia cắt nhiều năm như , tất cả đều là của những kẻ hại em. Chính chúng là những kẻ nhẫn tâm, lôi kéo những vô tội cuộc.
Lục Niên đồng tình với Cố Châu. Giọng của lạnh lùng.
- Đường, lý thuyết về tội của nạn nhân vốn sai . Đừng để tẩy não.
Điều khiến họ sợ hãi nhất là vẫn ai đối phó với nhà họ Lục lúc bấy giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1835-dua-gion.html.]
Ánh mắt Tô Nhan hiện lên nụ mãn nguyện. Con của bà lớn, thế giới quan của cô cũng chính trực. Cô thậm chí còn chính kiến riêng.
- Niên Nhi, thánh nhân quả thật nên, nhưng Thẩm Mỹ xa cha nhiều năm như . Cô thật đáng thương.
Kiều Niên mỉm . Thật , cô hề cảm thấy tội chút nào. Cô chỉ để đổi chủ đề. Cô lo lắng những khác ý đồ đen tối sẽ phát hiện Thẩm An vẫn còn sống.
Cô liếc dì Cao. Dì Cao lấy bình tĩnh và đang múc canh cho .
- Mẹ, con hiểu . - Kiều Niên tiếp lời Tô Nhan.
Tô Nhan Kiều Niên. Nghĩ đến việc cuối cùng thầy giáo Thẩm An khai hết chuyện với , thậm chí còn nghĩ cách giữ cho Đường sống sót, bà hỏi.
- Thẩm Mỹ hiện giờ thế nào ? Chồng cô đối xử với cô ?
Tô Nhan bàn tán về mối quan hệ vợ chồng giữa Tổng thống và Đệ nhất Phu nhân Âu Châu. Thay đó, cô coi đó như một lớn tuổi quan tâm đến bạn bè và đàn em của .
Cố Châu và Kiều Niên . Kiều Niên nở nụ rạng rỡ, .
- Bây giờ bà vui vẻ. Tổng thống yêu thương bà . Con gái của bà cũng ngoan ngoãn và yêu thương bà !
Nụ khuôn mặt Tô Nhan càng thêm chân thành. Bà gật đầu.
- Được , là .
Ăn xong, bọn trẻ ngoài vui chơi. Lục Kỳ và Tống Vũ cũng việc riêng của .
Bốn trai của Kiều Niên, Cố Châu và Kiều Niên, cùng đến thư phòng của Lục Châu. Sáu trong thư phòng. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính, chiếu sáng cả căn phòng, rơi xuống họ. Ánh sáng dịu nhẹ như đang chiếu rọi lên họ.
Từ bãi cỏ xa xa căn phòng, họ như một bức tranh. Họ đến mức thể rời mắt.
Bốn em nhà họ Lục một bên ghế sofa, còn Kiều Niên và Cố Châu bên . Thấy họ đang chằm chằm, Kiều Niên bỗng cảm thấy áp lực.
Cô nghiêng đầu mỉm .
- Sao các em như ? Em xí ? - Cô hỏi một cách ranh mãnh.