Phòng tắm tràn ngập nước. Anh trong bồn tắm, thấy Kiều Niên bên cạnh, nhẹ nhàng dỗ dành.
Hình như và Kiều Niên đang chuyện, nhưng rõ. Anh mơ hồ thấy Kiều Niên gọi là Châu Châu.
Châu Châu!
Cố Châu khẽ nhíu mày.
Hồi nhỏ, chỉ bà nội và mới gọi như . Bà nội luôn gọi là A Châu.
Kỳ lạ.
Sao Kiều Niên gọi là Châu Châu?
Ngay lúc Cố Châu còn đang hoang mang, thấy bế Kiều Niên bồn tắm. Nước thấm ướt cả quần áo của Kiều Niên. Ngay đó, hôn lên môi Kiều Niên.
Cố Châu đột nhiên hồn. Nhìn cảnh tượng hai chị em đoàn tụ mắt, ánh mắt dần dịu .
Anh nghĩ đến cảnh tượng . Nếu Cố Xuyên tồn tại, lẽ nghĩ ảo giác. Chẳng lẽ vẫn còn một phần ký ức thể nhớ ?
Anh tự hỏi chuyện đó xảy khi nào. Tại nhớ gì?
lúc Cố Châu đang cảm thấy khó hiểu, giọng của Lục Châu cắt ngang dòng suy nghĩ của .
- Đường, mừng em về nhà!
Lục lão phu nhân thấy lời Lục Châu , đồng tử bà lập tức giãn . Bà chôn chân tại chỗ, cảm thấy như đang ảo giác.
Theo lý mà , dù bà tay ngăn cản, Lục Nhiêu và Lục Giang cũng nên ngăn Lục Châu tùy tiện nhận của .
Chẳng lẽ?
Liệu Kiều Niên thực sự là con gái lớn của Lục gia, Đường ?
Chuyện là ?
Sao thế ?
Không, , .
Chắc chắn là cháu bà nhầm Đường với khác !
Lúc đó, bà tận mắt chứng kiến cánh tay gãy của Đường. Hơn nữa, con dâu bà nhiều xét nghiệm ADN, chứng minh cánh tay gãy đó là của Đường.
Đường rõ ràng ...
Não của bà Lục rối bời.
Tống Vũ Lục Châu bằng ánh mắt sâu thẳm, hai em khác của nhà họ Lục, và cuối cùng là Lục Kỳ đang trong vòng tay Kiều Niên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1015-chau-chau.html.]
Thật , tất cả bọn họ đều Kiều Niên là trưởng nữ nhà họ Lục.
Cô ở nhà họ Lục nhiều năm như , lớn lên cùng họ. Mặc dù cô quan hệ huyết thống với nhà họ Lục, nhưng tại họ giấu cô điều gì đó?
Hay là mấy họ từng đối xử với cô như nhà họ Lục?
Dù tìm thấy Kiều Niên, họ cũng từng nghĩ đến việc với cô chuyện .
Tống Vũ cảm thấy khó xử.
Khi Tống Tuyết tìm thấy cô, lòng cô rối bời. Cô . Cô nhà họ Tống ý đồ gì khi cho cô nhà họ Lục.
Mặc dù cô sợ hãi và tổn thương gia đình, nhưng dường như họ hề coi cô là nhà.
Tống Vũ cảm thấy tuyệt vọng. Cô cúi đầu sang một bên.
Ánh mắt của bà Lục tràn đầy vẻ tin. Sau đó, bà phấn khởi hỏi.
- A Châu, những gì cháu là thật ? Cô thật sự là Đường ?
- Bà ơi, cô quả nhiên là Đường.
Lúc , một đàn ông mặc thường phục màu trắng bước khỏi phòng. Ánh mắt tràn ngập ý , dịu dàng Kiều Niên. Anh đeo tạp dề, như thể mới nấu ăn xong.
Người ai khác chính là Lục Niên.
Mọi đều về phía Lục Niên.
Nghe thấy giọng Lục Niên, ánh mắt Tống Vũ sáng lên. Cô cố gắng kìm nén niềm vui trong mắt.
- Anh Hai.
Tuy nhiên, ánh mắt Lục Niên hề dừng ở Tống Vũ. Anh bước thẳng đến chỗ Lục lão phu nhân, nghiêm túc .
- Bà ơi, Kiều Niên thật sự là em gái của chúng cháu. Cô là con gái lớn của Lục gia, Lục Niên, và là cháu ruột của bà!
Lục Kỳ bò khỏi vòng tay Kiều Niên, lau nước mắt. Cô vội vàng gật đầu, phụ họa.
- Bà ơi, chúng cháu lầm . Chúng cháu xem kết quả xét nghiệm huyết thống !
Lục Kỳ xong, những khác trong nhà họ Lục đều gật đầu.
Lục lão phu nhân liếc các cháu, thấy ánh mắt nghiêm túc của chúng.
Trời ơi!
Đường của bà vẫn còn sống ?
Ánh mắt Lục lão phu nhân rơi mặt Kiều Niên. Bà mừng rỡ đến nỗi nước mắt trào . Bà kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Niên.
Bà từng gặp Kiều Niên, cảm thấy chút quen quen. Lúc đó, bà cũng nghĩ ngợi nhiều. Bà chỉ nghĩ rằng thế giới nhiều trông giống .