- Chị ơi, thật chị cần dè chừng em như . Em sẽ gì chị . - Giọng của Tống Tuyết vẫn ngọt ngào như khi.
Tuy nhiên, Tống Vũ chẳng tin Tống Tuyết chút nào. Cô lạnh lùng .
- Hẹn gặp .
- Được thôi, chị. Em nhiều điều với chị. - Giọng Tống Tuyết vui vẻ.
Địa điểm Tống Vũ sắp xếp.
Khi Tống Vũ đến nhà hàng Tây, Tống Tuyết đến và đang xem thực đơn.
Tống Vũ đối diện Tống Tuyết và với nhân viên phục vụ.
- Cho một suất bít tết chín tới. Cảm ơn.
Tống Tuyết thấy lời Tống Vũ, cô chỉ một suất ăn và .
- Chỗ . Cảm ơn.
- Được , chị đợi một lát. - Nói xong, nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời .
Tống Vũ Tống Tuyết. Tuy Tống Tuyết là em ruột, nhưng cô vẫn chút tình cảm nào với cô . Chỉ sự xa lạ.
- Chị , thật việc bố bảo chị đơn giản. Chỉ cần để mắt đến Kiều Niên là .
Tống Vũ khẽ nhíu mày, hỏi
- Tại ?
Tống Vũ cũng bà nội rằng Kiều Niên chỉ là một cô con gái nhà họ Kiều yêu thương. Cô gả cho Cố Châu để kéo vận may cho .
Tuy Kiều Niên là một năng lực, nhưng gia cảnh mấy . Tại nhà họ Tống để ý đến cô ?
- Chị , em nghĩ chị càng ít càng . Chị nghĩ ? - Khi Tống Tuyết , mắt cô cong thành hình trăng khuyết.
Không hiểu , Tống Vũ nghĩ đến Lục Kỳ.
Mỗi Lục Kỳ , mắt cô bé cong thành hình trăng khuyết. Tuy nhiên, ánh mắt Lục Kỳ vô tư, còn ánh mắt cô thấy phức tạp.
Tống Vũ mỉm gật đầu.
Cô tìm hiểu xem chuyện gì xảy . Hơn nữa, cô tại lúc đó nhà họ Tống nhận cô.
Tống Vũ ăn một bữa cơm tệ hại.
...
Khi Cố Châu tỉnh dậy, thấy Kiều Niên bên cạnh. Anh sang cô.
Trong cơn mơ màng, nhớ chuyện tối qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1005-canh-giac.html.]
Kiều Niên thật sự quá ngọt ngào. Anh thể ăn cô hết đến khác.
Đồng hồ sinh học đánh thức cô. Trong cơn mơ màng, cô mở mắt và bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Cố Châu.
- Chào buổi sáng, Niên Nhi! - Cố Châu tiến gần trán Kiều Niên và hôn nhẹ lên trán cô.
- Chào buổi sáng! - Kiều Niên .
Nghe thấy giọng khàn, cô nhớ chuyện tối qua và trừng mắt Cố Châu.
Người đàn ông thật sự kiềm chế bản .
Anh sợ kiệt sức mà c.h.ế.t ?
Cố Châu dường như để ý đến ánh mắt của Kiều Niên. Anh cô dịu dàng, giọng vẫn còn khàn khàn vì mới tỉnh dậy.
- Từ nay về , sẽ ở nhà họ Lục với em.
Trong giây lát, Kiều Niên chút bối rối. Cố Châu đang gì ?
Tuy nhiên, cô nhanh chóng hiểu . Có lẽ là vì hôm qua trai cô đưa cô về nhà, và Cố Châu chút sợ hãi.
Cô kịp gì thì Cố Châu đưa tay kéo cô lòng.
Tiếng tim đập mạnh mẽ của Cố Châu vang lên bên tai cô. Cô thể nhận Cố Châu đang lo lắng.
Kiều Niên từ từ nhắm mắt và đưa tay ôm Cố Châu đáp . Cô dịu dàng .
- Đừng lo, em sẽ .
Tim Cố Châu hẫng một nhịp.
Chiều hôm qua, Kiều Niên chơi đùa với hai đứa trẻ. Trong đầu tràn ngập hình ảnh Kiều Niên rời xa .
Anh mất Kiều Niên thêm nữa. Anh chỉ sống vài chục năm, yêu thương nhất quả là điều dễ dàng. Giờ đây, chỉ bảo vệ Kiều Niên.
Cố Châu nhẹ nhàng đặt cằm lên đầu Kiều Niên.
- Niên Nhi.
Giọng khàn, nhưng như rượu vang đỏ êm dịu, để dư vị.
Lòng Kiều Niên xao xuyến.
Trước đây khi còn sống Linh Sơn, ông nội và các sư đều gọi cô là Niên Nhi.
Mọi đều gọi cô là Niên Nhi. Cách xưng hô theo cô hơn mười năm.
Cô nghĩ sẽ còn thích cách xưng hô nữa.
Tuy nhiên, khi Cố Châu cái tên , cô cảm thấy một cảm giác khác. Cảm giác tê dại đó dường như lan tỏa từ xương cụt đến .