Hôm nay là ngày vui nhất của Lục Giang. Anh  chỉ tìm thấy  em thất lạc bấy lâu mà còn  gặp con của em  nữa!
Nói đến đây, Lục Giang nhớ  em gái   sinh tổng cộng hai đứa con.
Lục Giang mỉm  với Tiểu Thi và nhẹ nhàng hỏi.
- Sao cháu  ở một ? Anh trai cháu ?
Anh tự hỏi cháu trai  trông giống ai. Nó giống em gái ? Hay giống Cố Châu?
Tiểu Thi ngoan ngoãn đáp.
- Anh trai thích  gian yên tĩnh, nên đang ở trong phòng!
Thích  gian yên tĩnh?
Tâm trí Lục Giang đảo nhanh. Đột nhiên,  như nghĩ  điều gì đó. Anh khẽ cau mày, lo lắng hỏi.
- Nó  thích đông  ?
Tiểu Thi gật đầu.
Nghe thấy câu hỏi của Lục Giang, Cố Châu nhớ  vẻ mặt của Cố Kỳ và khẽ thở dài. Anh bất lực .
- Không hiểu  Tiểu Kỳ   tự kỷ. Nó   tiếp xúc với quá nhiều , cũng   giao tiếp với  khác!
Chẳng lẽ là tự kỷ?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Lục Kỳ đột nhiên  đổi. Cô vội vàng lo lắng hỏi.
- Anh  đưa Tiểu Kỳ  khám bác sĩ tâm lý ? Bác sĩ tâm lý  cho  phác đồ điều trị ? Em   tự kỷ ở trẻ em dễ điều trị hơn,  nên điều trị sớm !
Tiểu Thi  lo lắng. Cô vội vàng lắc đầu, nghiêm túc giải thích.
- Không  . Anh trai   tự kỷ. Anh  chỉ là   giao tiếp với  khác thôi. Anh  là thiên tài. Hơn nữa, cháu thấy  tivi và sách vở  rằng thiên tài cũng   giao tiếp với  khác!
Tiểu Thi  với giọng trẻ con, nhưng cô sợ  ai tin .
- Cháu   với  ,   cháu sẽ là bác sĩ của  . Cháu sẽ khai sáng cho  . Cháu nhất định  thể giúp   vui vẻ hơn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-giam-doc-vo-ngai-la-vi-sep-bi-an/chuong-1001-hanh-phuc.html.]
Kiều Niên  Tiểu Thi, trong lòng cảm động. Tiểu Thi đúng là một thiên thần nhỏ. Con bé thật  bụng.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi  nếu theo  truyện em thì xin hãy chỉ  ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) nhé ạ, đừng  ở các trang web ăn cắp truyện em để em  động lực  chương nhanh ạ.]
Lục Kỳ cảm động đến đỏ cả mắt. Cô  Tiểu Thi, đứa bé mới năm tuổi. Đứa trẻ  còn nhỏ như  mà   chăm sóc  trai . Thật  thể tin .
Lục Kỳ sụt sịt, tiến  gần Tiểu Thi, nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé.
- Tiểu Thi của chúng  thật tuyệt vời. Con bé   chăm sóc  trai . Hy vọng   Tiểu Thi sẽ thông minh hơn, giúp bố  chăm sóc  trai nhé?
Tiểu Thi nghiêm túc gật đầu, như thể cô bé thực sự ghi nhớ lời Lục Kỳ.
Mặc dù Lục Kỳ và Lục Giang đều hy vọng  thể sớm gặp  Cố Kỳ, nhưng  sợ sẽ  Cố Kỳ tức giận, nên    lên lầu gặp .
Lục Giang  Kiều Niên, hỏi.
- Giờ bọn họ   em vẫn còn sống, em nên về nhà họ Lục . Khi nào em định về thăm bà nội? Bà nội nhớ em suốt!
- Sau một thời gian, em sẽ cho họ một bất ngờ! - Kiều Niên .
Suy nghĩ của Lục Giang  đơn giản. Đã tìm  em gái , nên chuẩn  đón cô về nhà. Anh  thể để  khác nghĩ rằng Lục gia  quan tâm khi con gái lớn nhà họ Lục trở về.
Anh  tổ chức một bữa tiệc thịnh soạn mừng Kiều Niên trở về. Anh     rằng con gái lớn nhà họ Lục  thực sự trở về.
Lục Kỳ và Lục Giang  Tiểu Thi  miễn cưỡng rời .
Khi Lục Giang rời ,   khỏi hôn lên khuôn mặt tròn trịa của Tiểu Thi. Cuối cùng, Tiểu Thi tức giận đến rơi nước mắt. Dù thế nào  nữa, cô cũng  cho Lục Giang ôm .
Kiều Niên ôm Tiểu Thi, vẻ mặt hoang mang hỏi.
- Tiểu Thi,  con  ?
- Thật đáng ghét. Tiểu Thi là một đứa trẻ ngoan. Đứa trẻ ngoan   phép hôn con trai...   cứ nhất quyết hôn con. Con  ngăn  ... - Tiểu Thi    .
Lục Giang  Tiểu Thi  , cảm thấy đứa trẻ  thật đặc biệt thú vị. Anh  nhịn   thành tiếng.
- Cậu là  của cháu,   con trai!
-  giới tính của  khác với cháu,    phép hôn cháu! - Tiểu Thi bĩu môi, bướng bỉnh .
- Cháu chỉ  thể hôn bố ruột và  trai ruột. Không  đàn ông nào khác  phép hôn cháu. Mọi  đều  rằng nam nữ  nên chạm  . Khi cháu lớn hơn một chút, cháu nghĩ  sẽ  thể hôn bố ruột và  trai ruột nữa.