Dọn dẹp xong nhà cửa,   nghỉ  cả nửa ngày , trời bên ngoài cũng  tối.
 
May mắn là thói quen của Tống Chi   đổi nhiều,   nhanh chóng tìm thấy quần áo của Điềm Điềm trong đống đồ lặt vặt, xác nhận con bé  thể tự tắm rửa xong,  để con bé tắm sạch sẽ,  cho con bé một bộ quần áo sạch.
 
Sau đó,  vứt bỏ hơn chục quả trứng gà sản xuất từ mười sáu tháng , bông cải xanh mốc meo, tương ớt hết hạn trong tủ lạnh, xuống lầu mua  đồ ăn về nấu cơm.
 
"Chú ơi, chú giỏi quá ." Điềm Điềm   bàn ăn,   nấu mì trường thọ mà khen ngợi.
 
"Vậy ?"   khổ, đây vẫn là tay nghề học  vì  con bé.
 
" ,  con nấu ăn lúc nào cũng dở tệ,  mặn chát thì  cho đường  muối." Điềm Điềm bĩu môi như  lớn, mặt lộ vẻ ghét bỏ.
 
"Trước đây cô  là công chúa,   nấu cơm."  .
 
"Công chúa cũng  thể  nấu cơm,   là do cô      thôi, nhưng  con,  thật sự   nấu cơm." Điềm Điềm  một tràng  vẻ  hiểu đời.
 
"Ăn cũng  bịt  miệng con , ăn nhanh , lát nữa nguội."  dở  dở .
 
Đang chuẩn  cho bát còn   bụng , cửa đột nhiên vang lên một tiếng cạch.
 
Cửa mở.
 
"Mẹ!" Điềm Điềm nhảy xuống ghế, vui vẻ chạy đến chỗ cửa.
 
"Cút ." Tuy nhiên, thứ truyền đến đầu tiên   là giọng của Tống Chi, mà là một giọng đàn ông trầm thấp.
 
Một giọng  mà đời   cũng  bao giờ quên, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
 
"Chú... chú Tần." Giọng Điềm Điềm  run rẩy, mang theo tiếng , ngượng ngùng rời khỏi huyền quan.
 
"Anh dọa Điềm Điềm ." Cơn giận của  từ  chân bùng lên đến đỉnh đầu, mấy bước chân lớn  chắn ở cửa, giận dữ  Tần Thế Lương.
 
"Hừ, mày? Mày tên gì  nhỉ, Trần....." Tần Thế Lương rõ ràng  uống rượu,   còn vác  vai Tống Chi đang hôn mê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tong-chi/6.html.]
 
"Lâm Bắc Vọng."  lạnh lùng .
 
"Xì." Tần Thế Lương  để tâm,  khẩy một tiếng  định chen .
 
"Xin thứ  cho   thẳng,    chào đón ở căn nhà ."   nhường một bước, đối diện với đôi mắt màu xanh nhạt của .
 
"Mày là cái thá gì? Năm xưa dạy dỗ mày một trận còn  đủ, còn dám chạy đến đây?" Tần Thế Lương bóp cằm Tống Chi nâng lên: "Tống Chi, em vẫn quyến rũ như ngày nào nhỉ, thằng nhóc   mặt dày mò đến đây, hử?"
 
Tống Chi  ép ngẩng đầu, ý thức vẫn    tỉnh táo.
 
Gương mặt đó  tưởng rằng cả đời  sẽ  bao giờ quên, nhưng giờ phút ,   nhận    mắt rốt cuộc là ai.
 
Cô  gầy trơ xương, trang điểm lòe loẹt, nhưng vẫn  che  đôi má sưng tím và quầng thâm mắt đậm đến kinh .
 
"Tống... Chi?"  ngây .
 
Đây     là Tống Chi kiêu hãnh, xinh  mà  tưởng tượng, là Tống Chi trong ký ức.
 
"Ha." Tần Thế Lương  khẩy: "Sao, gặp  tình cũ vui lắm hả? Mày  ngủ với cô ? Vừa  tao chơi chán , một triệu, tao bán cô  cho mày."
 
"Đủ ,  bỏ cô  xuống  cút  ngoài!"  bịt tai Điềm Điềm : "Nếu   sẽ báo cảnh sát,   một tên say rượu,  chỉ lái xe khi say, còn  ý định  hại vợ cũ và con gái ."
 
Tần Thế Lương  ,  dây dưa thêm, ném Tống Chi xuống  rời .
 
"Chú... chú Lâm,     ạ?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điềm Điềm ướt đẫm nước mắt, sợ hãi nắm chặt áo .
 
"Đừng  đừng ,   ốm , chú Tần đưa  về, bây giờ chúng  cùng  chăm sóc   ?"  hít sâu một , cố gắng giữ bình tĩnh.
 
“Dạ." Điềm Điềm  hiểu chuyện, con bé    đang  dối, nhưng con bé là một cô bé sẵn lòng bao dung cho những lời  dối của đàn ông, thế là con bé chỉ ngoan ngoãn  lấy khăn ướt, lau mặt cho Tống Chi.
 
Tẩy trang xong,  cuối cùng cũng xác định    chính là Tống Chi.
 
Cô  trông  vẻ  sống . Một  phản bội , sống   vốn dĩ nên khiến   vui vẻ, nhưng    cảm thấy như .