Tổn Thọ! Siêu Thị Nhà Tôi Có Thể Xuyên Qua - Chương 37: Mở Siêu Thị Kiểu Này Là Đang Ném Tiền
Cập nhật lúc: 2024-06-21 10:09:18
Lượt xem: 21
[Không có gì để giải thích cả, cánh cửa có quy tắc riêng để đo lường, giữa cô và khách hàng không thể có mối quan hệ tặng quà nào cả, cho dù đó là tự nguyện, Đây là quy tắc giao dịch đầu tiên.]
[Quy tắc giao dịch thứ hai: Tiền hàng phải thanh toán xong, không được tồn nợ hoặc có hành vi ủy thác, tiền hàng phải trả trong một lần, giống như hôm nay cô làm, vì lời hứa lần trước nên tuyệt đối không được để đối phương tùy tiện động vào.]
Lúc này, giọng nói già nua dường như càng ngày càng lạnh lùng và vô tình.
Tang Dĩ An hiểu rằng cách an toàn nhất là một tay giao hàng, một tay giao tiền.
“Nếu tôi vi phạm các quy tắc giao dịch, khách hàng sẽ bị tiêu diệt. Còn tôi thì sao? Tôi sẽ phải nhận hình phạt gì?”
Đây là vấn đề quan trọng nhất, trước đây cô vẫn chưa nhận ra rằng còn có thứ gọi là trừng phạt.
Lão giả râu trắng vuốt râu, cười nói: “Yên tâm, không sao đâu, chỉ là suy yếu trong một hai ngày thôi, nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Tang Dĩ An: “...”
Quả nhiên ông già này có 800 mưu mô, nhưng chuyện quan trọng như vậy mà ông ta lại không nói một lời!
Cô có thể tưởng tượng, nếu như cô vi phạm quy tắc giao dịch, trở nên suy yếu không thể giải thích được, lúc này Sinh Môn đứng ra đưa ra một số điều kiện không thể hiểu nổi thì cô thật sự sẽ đồng ý.
Tang Dĩ An nghiến răng nghiến lợi, nếu có thể, cô thật sự rất muốn cắn ông ta mấy phát.
Sinh Môn dường như không cảm nhận được chút nào, nhìn cô đầy mong đợi, “Bây giờ đến lượt tôi phải không? Rất đơn giản, tôi chỉ cần một giọt m.á.u của cô, sau đó tôi có thể sống trong cơ thể cô.”
Tang Dĩ An nở một nụ cười cho có lệ, “Tôi bị hình phạt mà ông đề cập đến làm cho sợ hãi rồi, hiện tại tôi cần phải nghỉ ngơi! Kiểu gì thì kiểu cũng phải đợi cho đến khi tôi nghỉ xong đã.”
Sinh Môn mong chờ cả đêm: [.....]
Tang Dĩ An đi được mấy bước, đột nhiên dừng lại, quay người nói: “Còn nữa, ông đừng quên công việc của mình đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/ton-tho-sieu-thi-nha-toi-co-the-xuyen-qua/chuong-37-mo-sieu-thi-kieu-nay-la-dang-nem-tien.html.]
Sinh Môn bối rối, công việc gì cơ?
Công việc chính của nó là đảm bảo việc thực hiện các giao dịch, ngoài ra còn có công việc nào khác à?
Sau đó nó nhìn sàn nhà hơi bừa bộn do di chuyển qua lại, nó hiểu ra nó vẫn là người dọn vệ sinh cho siêu thị.
Tang Dĩ An ở tầng trên đã ngủ rồi, Sinh Môn ở tầng dưới thở dài thật sâu, nó tại sao lại lưu lạc thành người dọn vệ sinh vậy?
*
Tang Dĩ An tỉnh lại đã là 12 giờ trưa, cô bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa ở dưới tầng.
Vương Đức Tài phấn khích đến nỗi cả đêm đó không ngủ được, mỗi khi tỉnh dậy hắn đều lấy điện thoại di động ra đăng nhập vào tài khoản ngân hàng kiểm tra số dư tài khoản, xác nhận rằng căn nhà của mình đã thực sự được bán, tất cả những điều này không phải là một giấc mơ.
𝕳-𝕿-𝕶-𝕿
Hắn dậy thật sớm vì muốn làm thủ tục chuyển nhượng thật nhanh để có thể giải quyết ổn thỏa sự việc.
Nào ngờ được siêu thị không mở cửa.
Vương Đức Tài liền nhìn đồng hồ chỉ mới có sáu giờ, lúc hắn đi ra ngoài thì quán ăn sáng mới bắt đầu mở cửa, đối với siêu thị mà nói thời gian này có lẽ còn hơi sớm.
Bảy giờ, Vương Đức Tài lại đến siêu thị, siêu thị vẫn chưa mở cửa, hắn tự nhủ tốt nhất không nên nóng vội, đợi thêm một lát nữa.
Chờ đến tám giờ, Vương Đức Tài nhìn tấm cửa cuốn màu trắng, lại nhìn những cửa hàng nhỏ trên đường đã mở cửa để buôn bán, hắn lại nghĩ người trẻ có thói quen ngủ nướng, cho nên mở cửa hàng muộn một chút cũng không sao.
Chín giờ, mười giờ, mười một giờ, mỗi lần đồng hồ chỉ đúng giờ Vương Đức Tài đến đây những chỉ thấy cánh cửa cuốn màu trắng đóng kín, dù cho hắn có muốn cố gắng tìm lời bào chữa cho Tang Dĩ An thì cũng không tìm được.
Mãi cho đến 12 giờ, các quán ăn sáng gần như đã đóng cửa mà siêu thị vẫn chưa mở cửa, điện thoại cũng vẫn tắt máy.
Vương Đức Tài đột nhiên nghĩ có phải Tang Dĩ An đã xảy ra chuyện gì đó nên mới không mở cửa kinh doanh, liền bắt đầu đập cửa gọi cô.
Vừa gõ cửa vừa hét lên: “Tiểu An! Tiểu An! Cháu có ở nhà không? Có cần giúp đỡ gì không?”