"Được rồi, vậy chúng tôi nhận. Mẹ, cất đi," Trương Vũ hiểu ý Vương Tiểu Thanh, nghĩ rằng sau này có thể trả lại bằng cách khác.
"Được, vậy đồng chí Vương, tối nay ở lại ăn cơm đi, tôi sẽ nấu một bữa thật ngon," bà Vương vui vẻ nói. Nhìn tình hình này, con trai bà không phải là không có cơ hội, ánh mắt cô gái này không có vẻ gì là chê bai, ghét bỏ.
"Dạ thôi, cháu về ăn cũng được," Vương Tiểu Thanh nhìn qua Tào Chiêu Đệ, cô không thích cô ta, cảm giác như Tào Chiêu Đệ không quá hoan nghênh cô.
"Ở lại đây ăn bữa cơm đi, một mình về nhà khó nhóm lửa nấu cơ cơm lắm. Cháu ở lại thì chỉ thêm một đôi đũa thôi," bà Vương vội vàng khuyên nhủ.
"Đúng vậy, mẹ anh nấu món chân giò hầm đậu nành rất ngon, tối nay em ở lại nếm thử đi rồi hẵng về" Trương Vũ cũng bắt đầu thuyết phục cô.
"Được rồi, cháu cũng không thể cứ từ chối lòng tốt này được, vậy cháu sẽ mặt dày ở lại ăn tối," Vương Tiểu Thanh thấy Trương Vũ và bà Vương thực lòng mời mình, liền đồng ý.
Chiều tối, bà Vương bắt đầu nấu cơm, điều kỳ lạ là người giúp trong bếp không phải là chị dâu Tào Chiêu Đệ, mà lại là Trương Vũ.
"Em ngồi đây chờ. Đừng đi đâu nhé. Anh đi giúp mẹ nhóm lửa." Trương Vũ dặn dò rồi mới rời đi.
"Được, em biết rồi."
Vương Tiểu Thanh liếc nhìn Tào Chiêu Đệ đang ngồi gác chân ăn hạt dưa, nghĩ thầm cuộc sống của cô ta cũng khá thoải mái rồi.
"Chiêu Đệ, anh về rồi. Đây là.." Trương Dũng mới chặt củi trở về, đi tới cửa, còn tưởng mình vào nhầm nhà. Người trước mặt đẹp như tiên, hình như là cô gái tri thức mà em trai anh thích, sao cô ấy lại ở đây?
"Anh là Trương Dũng đúng không? Tôi là Vương Tiểu Thanh, hôm nay đến cảm ơn anh Trương Vũ đã cứu mạng, bác gái cứ nhất định muốn tôi ở lại ăn cơm." Vương Tiểu Thanh đứng dậy chào hỏi, người đàn ông này có vài nét giống Trương Vũ.
Nhưng da anh ta đen hơn, ngũ quan cũng không sắc sảo như Trương Vũ, chắc là một người giống cha, một người giống mẹ.
"Đúng vậy, tôi là Trương Dũng anh trai của Trương Vũ. Tôi vừa đi chặt củi về" Trương Dũng bước vào nhà mới thấy Tào Chiêu Đệ đang trợn mắt nhìn mình.
"Chiêu Đệ, sao em lại không hiểu chuyện thế, sao không vào bếp giúp một tay?" Trương Dũng hy vọng Tào Chiêu Đệ có tốt xấu gì cũng nên giả vờ một chút khi có khách đến nhà.
"Trương Vũ giành đi giúp rồi, em cũng không biết làm thế nào."
Nghe xong câu này, Vương Tiểu Thanh có chút buồn cười, quả thật là mỗi nhà đều có chuyện khó xử của riêng mình. Ba mẹ con nhà họ Trương đều là người chính trực, lương thiện, cần cù, lại gặp phải một nàng dâu có tính khí như thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-67.html.]
"Vậy thì em đi dọn bàn đi, lát nữa ăn cơm rồi," Trương Dũng bắt đầu múc nước rửa tay rửa mặt.
Tào Chiêu Đệ miễn cưỡng đứng dậy, chậm rãi dọn bàn, trông rất không tình nguyện.
"Chuẩn bị ăn cơm rồi."
Trương Vũ bưng món ăn ra, có chân giò hầm đậu nành, trứng xào ớt, canh trứng rong biển, khoai tây xào, món chính là bánh bao bột ngô trộn bột mì.
Tào Chiêu Đệ nhìn thấy nhiều món ngọn như vậy, mặt lập tức xị xuống, nghĩ rằng đây không phải để đãi khách hay sao mà lại bày nhiều món ngon thế này. Nếu Vương Tiểu Thanh không đến mà nấu nhiều món ngon thế này, cô ta chắc chắn sẽ rất vui.
"Nào nào, đồng chí Vương, thử món chân giò này đi," bà Vương vừa ngồi xuống liền gắp cho Vương Tiểu Thanh một miếng chân giò lớn và nhiều đậu nành.
"Cảm ơn bác gái, đủ rồi ạ, mọi người cũng mau ăn đi," Vương Tiểu Thanh vừa dứt lời. Liền thấy Tào Chiêu Đệ gắp hai miếng chân giò lớn vào bát mình, còn dùng đũa gắp nhiều đậu nành, ăn một cách ngon lành.
Trương Vũ đã quen với cảnh này, coi như không nhìn thấy, tiếp tục gắp thức ăn cho Vương Tiểu Thanh.
Trên mặt bà Vương có chút bất lực, không phải bà lo Tào Chiêu Đệ ăn nhiều, dù sao cũng đã gả vào nhà lâu rồi, bà cũng hiểu tính cô ta. Nhưng bây giờ trong nhà có khách quan trọng, ít nhất cô ta cũng nên ăn uống lịch sự, văn minh một chút, ăn uống như vậy thật mất mặt.
Trương Dũng ở dưới gầm bàn đá vào chân cô ta, nhắc nhở cô ta đừng ăn như kẻ c.h.ế.t đói đầu thai, nhưng Tào Chiêu Đệ như cũ vẫn không thay đổi, tay trái một miếng chân giò, tay phải một đũa trứng gà.
"Bác gái, món chân giò hầm đậu nành này ngon quá, có thời gian bác dạy cháu nhé," lần đầu tiên Vương Tiểu Thanh ăn món chân giò hầm đậu nành ngon thế này, trước đây cô chỉ biết làm món chân giò kho và hầm xì dầu. Nhưng đậu nành và chân giò thật sự là sự kết hợp tuyệt vời, đậu nành làm giảm độ ngấy của chân giò, còn chân giò lại có thêm mùi thơm của đậu nành.
"Được, cháu thích là tốt rồi, có thời gian lại qua đây chơi nhé, bác dạy cháu làm," bà Vương nghe Vương Tiểu Thanh khen món ăn của mình, vui vẻ cười nheo mắt.
"Cũng bình thường thôi," Tào Chiêu Đệ vừa ăn xong chân giò liền cầm một cái bánh bao lên ăn từng miếng lớn.
Nghe Vương Tiểu Thanh khen, trong lòng cô ta nghĩ rằng Vương Tiểu Thanh là kẻ nịnh nọt, còn chưa gả vào mà đã bắt đầu nịnh bợ rồi.
Nhất thời mọi người đều có chút ngượng ngùng.
"Không biết nói thì dừng nói, không ai nghĩ cô câm đâu," cuối cùng Trương Dũng cũng không nhịn được, Tào Chiêu Đệ thật sự rất quá đáng. Mồm thì chê không ngon nhưng lại là người ăn nhiều nhất.