"Bà ơi, có phải bà bị bệnh hay không? Cháu thấy mặt bà xanh xao quá”. Vương Tiểu Thanh vừa lên xe bò đã nhận ra bà cụ trên xe trông có vẻ đang ốm.
"Đúng vậy, mấy ngày nay có chút choáng váng đầu, thầy lang trong thôn cũng không biết nguyên nhân. Bà đã nói nằm vài ngày sẽ khỏi thôi, nhưng ông cụ nhất định muốn đưa bà đi bệnh viện khám," bà cụ nói xong còn liếc nhìn ông cụ một cái.
"Bà ơi, đó là vì ông lo lắng cho bà. Nhưng cháu thấy bà nói chuyện hăng hái như vậy, chắc không có gì nghiêm trọng đâu, có thể bà đang bị thiếu máu," Vương Tiểu Thanh cũng có triệu chứng thiếu máu, triệu chứng kinh điển là choáng váng đầu óc, đứng lên phải đứng từ từ. Nếu không, có thể sẽ ngã sấp mặt, nhưng từ khi uống nước suối Linh Tuyền, cô không còn chóng mặt nữa.
"Bà ơi, nước này cháu có cho thêm đường vào, bà uống một chút sẽ thấy đỡ hơn," Vương Tiểu Thanh lấy bình nước của cô, định rót vào bình nước của bà cụ.
"Ôi trời, không được, không được đâu, cháu gái, đường quý lắm," bà cụ liên tục xua tay.
"Bà ơi, nếu bà nói như vậy, cháu đành phải xuống xe vậy," Vương Tiểu Thanh biết bà cụ ngượng ngùng.
"Được rồi, được rồi, bà uống. Cháu gái thật tốt bụng, đúng là người tốt," bà cụ cảm động không thôi, lại nghĩ đến con cái của mình, bà bị bệnh mà chẳng thấy đứa nào đến thăm.
"Bà đừng đừng nói như vậy, bà uống một chút đi," Vương Tiểu Thanh rót hết bình nước Linh Tuyền cho bà cụ, bà cụ nhận lấy và uống vài ngụm.
"Cháu gái, nước này ngon thật, có đường đúng là khác hẳn, bà uống xong thấy đỡ chóng mặt rồi," bà cụ khen.
"Bà ơi, chóng mặt là do dinh dưỡng không đủ, bà phải ăn nhiều đồ có dinh dưỡng ." Vương Tiểu Thanh an ủi hai ông bà.
Trên đường đi, bà cụ thấy tốt hơn rất nhiều, hai người trò chuyện suốt đoạn đường, chẳng mấy chốc đã đến thị trấn.
"Cháu gái, cháu xuống đâu?" ông cụ hỏi.
"Cháu xuống chỗ này, cảm ơn ông bà," Vương Tiểu Thanh thấy cửa hàng thực phẩm, lần trước cô mua thịt ở chỗ này.
Ông cụ dừng xe lại, sau khi Vương Tiểu Thanh xuống xe, ông cụ tiếp tục đánh xe đưa bà cụ đến bệnh viện.
Lần trước đi chợ, Vương Tiểu Thanh mua mỡ lợn, thịt ba chỉ, thịt nạc, nhưng chưa nấu ăn vì không có củi, hơn nữa còn bận xây nhà, cô không có cơ hội lên núi nhặt củi, Vương Tiểu Thanh dự định chiều nay mới đi.
"Đồng chí, tội muốn một cái chân giò heo, hai cái xương sườn, hai lá thơm và hoa hồi," Vương Tiểu Thanh muốn mua thêm nhiều một chút, đáng tiếc không có nhiều phiếu thịt, xem ra lần sau phải đi chợ đen một chuyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-46.html.]
"Hai đồng tám, phiếu thịt một cân rưỡi," người bán thịt cắt xong, dùng dây thừng buộc chặt rồi đưa cho cô.
Vương Tiểu Thanh trả tiền xong, cho thịt vào túi bóng đen, nhưng thật ra là cho vào không gian. Sau đó, cô đến cửa hàng hợp tác xã.
"Đồng chí, tôi muốn mua một chiếc đèn pin và hai chai Nhị Oa Đầu* (là một loại rượu mạnh, nước rượu trong. Rượu này không đắt tiền và do đó rất phổ biến trong giới lao động ở vùng Bắc và Đông Bắc Trung Hoa.)
"Năm đồng bốn hào," đồng chí thu ngân lấy từ trên quầy xuống.
Vương Tiểu Thanh không nghĩ tới đèn pin có chút đắt, cũng phải, thời đại này đồ điện đều đắt.
Cất đèn pin xong, thấy không có gì cần mua thêm, mặc dù vẫn còn sớm những hôm nay cô không muốn đi chợ đen. Cô định trở về nhặt củi, dọn dẹp nhà cửa, buổi chiều còn phải nấu ăn.
Vương Tiểu Thanh chậm rãi đi về phía cổng thị trấn, không ngờ lại gặp được ông bà cụ.
"Cháu gái, đợi đã, lên xe đi ông chở về" ông cụ gọi.
Giọng của ông cụ vang lên từ phía sau, Vương Tiểu Thanh quay đầu lại nhìn.
Trông ông cụ khá vui vẻ, Vương Tiểu Thanh đoán sức khỏe của bà cụ không có vấn đề gì. Vương Tiểu Thanh nhanh chóng ngồi lên xe.
"Bà ơi, bà kiểm tra sức khỏe thế nào rồi, bà không sao chứ?"
Lúc này, sắc mặt của bà cụ đã không còn tái nhợt nữa, thoạt nhìn khí sắc không tệ.
"Cảm ơn cháu đã lo lắng cho bà, hôm nay đi kiểm tra, đúng như cháu nói, bác sĩ bảo chỉ là do thiếu m.á.u chút thôi. Cần bổ sung đồ ăn bổ dưỡng là không sao nữa, bác sĩ kê đơn thuốc bổ máu, bà bảo không cần nhưng ông cụ cứ nhất quyết phải lấy."
Giọng bà cụ bình thản kể lại sự việc sợ bóng sợ gió hôm nay, trong mắt Vương Tiểu Thanh, đôi vợ chồng già này vừa mộc mạc vừa tình cảm còn may mắn nữa.
Vương Tiểu Thanh nhớ trong không gian của mình có nửa gói đường đỏ mang từ Thượng Hải tới, liền xoay người từ không gian lấy ra rồi bỏ vào túi xách của mình.
"Bà ơi, về sau khi đứng dậy bà nhất định nhớ từ từ thôi, thiếu m.á.u đôi khi sẽ làm mình chóng mặt, đứng lên đột ngột rất dễ bị ngã." Vương Tiểu Thanh dặn dò bà cụ.
"Được, được, cảm ơn cháu đã lo lắng cho bà lão này, cháu là người ở Phong Thu Loan hả, sao bà chưa nghe qua ở Phong Thu Loan lại có cô gái xinh đẹp như vậy nhỉ?" bà cụ trò chuyện với Vương Tiểu Thanh.