Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tôi Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 45

Cập nhật lúc: 2025-06-13 21:53:31
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Tiểu Thanh dùng đèn pin chiếu vào con chó, mới nhận ra đó là một con ch.ó con, Vương Tiểu Thanh vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, con ch.ó con không sủa nữa.

Nghe thấy có người gọi mình, cô chiếu đèn pin qua liền nhìn thấy Trương Vũ.

Trương Vũ chạy tới, đỡ lấy vai cô, kiểm tra xem cô có bị thương không.

"Không có việc gì chứ? chó không cắn em chứ? Đêm hôm khuya khoắt sao em lại ra ngoài một mình vậy?" ánh mắt Trương Vũ nhìn cô rất nghiêm túc.

"Tôi, tôi đến tìm anh," Vương Tiểu Thanh không ngờ mình lại rơi vào tình cảnh xấu hổ này, thiếu chút nữa là bị chó rượt đuổi rồi.

"Đi, bên này," Trương Vũ năm lấy tay Vương Tiểu Thanh, dẫn cô vào nhà rồi mới buông ra.

Những người khác trong nhà đều đã nghỉ ngơi, Trương Vũ dẫn cô vào phòng chứa đồ xem đồ nội thất.

"Đây, uống nước đi," Trương Vũ đưa cho cô một cốc nước, Vương Tiểu Thanh uống một ngụm để trấn tĩnh lại, nước có vị ngọt.

“Muộn thế này rồi mà anh vẫn còn làm sao?” Vương Tiểu Thanh nhìn căn phòng còn sáng đèn và mấy mảnh vụn gỗ trên người anh.

“Ừm, sắp làm xong rồi, chỉ còn bước cuối là đánh bóng và quét sơn nữa thôi, nốt hôm nay là có thể làm xong, ngày mai ban ngày phơi khô một chút, chiều tối có thể mang qua đó được”

Trương Vũ biết nhà cô đã hoàn thành, nên hôm nay trừ lúc ăn và đi vệ sinh, cả ngày anh đều ở đây.

“Thật sự cảm ơn anh, anh Trương. Nhưng mà, trước đó anh có đến giúp xây nhà, sao anh lại không nhận tiền công?” Vương Tiểu Thanh nhìn anh bằng đôi mắt to tròn, ướt át.

“Anh... anh không thiếu tiền, không cần,” Trương Vũ không biết tìm cớ gì cho phải, sờ sờ đầu nói một câu như vậy, khiến Vương Tiểu Thanh không biết nên cười hay khóc.

“Nếu anh đã nói vậy, tôi cũng không biết làm sao. Vậy tối ngày kia, khi tôi chuyển vào nhà mới, mời anh tới ăn bữa cơm, anh đi nhé?”

Vương Tiểu Thanh cũng không làm khó anh nữa, mời anh bữa cơm để cảm ơn.

“Được, anh sẽ đi,” Trương Vũ sợ cô lại không vui nếu anh từ chối, tất nhiên anh cũng thấy vui khi được cô mời đến ăn tân gia.

“Vậy tốt quá, hôm nay tôi không đến đây vô ích rồi. Vậy tôi về trước, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé,” Vương Tiểu Thanh cảm thấy ánh mắt của anh quá mức nóng bỏng, cổ không dám nhìn thẳng, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.

“Anh tiễn em,” Trương Vũ cầm đèn pin theo sau.

“Không cần đâu.” Vương Tiểu Thanh cảm thấy phiền nếu cứ đưa tới đưa đi.

"Đi thôi" Trương Vũ đi phía trước.

Vương Tiểu Thanh nhanh chóng đuổi theo, trên đường đi, Trương Vũ đi có chút nhanh, Vương Tiểu Thanh cũng cố gắng đi nhanh, nhưng không cẩn thận đ.â.m phải một cái hố.

“Aa” Vương Tiểu Thanh ngã ngồi xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-45.html.]

“Sao thế, sao lại ngồi dưới đất?” Trương Vũ quay lại đỡ Vương Tiểu Thanh lên.

“Ai bảo anh đi nhanh như vậy.” Vương Tiểu Thanh tức giận.

Trương Vũ nghẹn lời, bình thường tốc độ của anh là vậy, nhưng quên mất cô đi chậm hơn.

“Là lỗi của anh, em không bị trật chân chứ?” Trương Vũ ngồi xổm, cúi xuống kiểm tra mắt cá chân của cô, không thấy có vấn đề gì.

“Đi thôi, anh sẽ đi chậm lại, em đừng vội,” Trương Vũ đi chậm lại, cùng cô đi bộ về, trên đường về bọn họ đều không nói chuyện.

Vài phút sau họ đã đến điểm thanh niên tri thức.

“Đến rồi, anh trở về đi,” Vương Tiểu Thanh vẫy vẫy tay.

Trương Vũ nhìn cô vào trong rồi mới quay về, trên đường về anh cứ suy nghĩ mãi, liệu cô có giận anh không.

Ngày hôm sau, sau khi tan làm, Trương Vũ gọi mấy anh em đến mang đồ dùng trong nhà qua, Vương Tiểu Thanh chăm chú nhìn một chút, thấy đồ dùng trong nhà rất đẹp, chi tiết làm rất tốt, xem ra số tiền năm đồng cô đã trả lúc trước quá ít.

“Cảm ơn mọi người đã giúp tôi mang đồ đạc qua đây, tôi mời mọi người ăn kẹo,” Vương Tiểu Thanh không có trà nước tiếp đãi, chỉ đưa cho mỗi người hai viên kẹo, mọi người đều bỏ vào trong túi, để dành cho con cái ở nhà.

“Anh không cần, em tự ăn đi.” Trương Vũ vẫn còn hai túi to ở nhà còn chưa ăn hết.

“Vậy thôi,” Vương Tiểu Thanh nghĩ có lẽ anh đã chán ăn kẹo rồi.

Ngày hôm sau, Vương Tiểu Thanh xin phép đội trưởng nghỉ một hôm.

“Đội trưởng, hôm nay cháu chuyển nhà mới, phải đi chợ mua rượu và đồ ăn, hôm nay cháu sẽ không đi làm, còn có tối sáu giờ bác nhớ đến, cháu cũng mời cả trưởng thôn rồi,” Vương Tiểu Thanh sợ đội trưởng không đến, đặc biệt nhắc trưởng thôn cũng được mời.

“Được, cô đi đi, buổi tối tôi nhất định sẽ đến,” đội trưởng cười đồng ý.

Vương Tiểu Thanh xin nghỉ xong, đội mũ rơm đi lên thị trấn, hôm nay không phải ngày nghỉ, nên không có xe kéo, Vương Tiểu Thanh dự định đi bộ.

Vừa đi được mười phút, trên đường có một chiếc xe bò đi ngang qua, một ông cụ đang đánh xe, phía sau còn có một bà cụ đang ngồi.

"Ông bà ơi, có thể cho cháu đi nhờ một đoạn đường không?" Vương Tiểu Thanh vẫy tay và lớn tiếng gọi.

"Cháu gái, cháu đi lên thị trấn à?" ông cụ dừng xe lại.

"Đúng vậy," Vương Tiểu Thanh gật đầu.

"Vậy lên xe đi," ông cụ nói.

Vương Tiểu Thanh lên xe bò ngồi, tuy rằng xe bò không nhanh bằng xe kéo, nhưng ít nhất so với đi bộ vẫn nhanh hơn.

Loading...