Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tôi Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-06-13 21:53:22
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáu ngày nữa trôi qua, hôm nay đại đội nghỉ ngơi một ngày. Trưởng thôn triệu tập mọi người để lợp ngói và lắp cửa sổ cho nhà mới của Vương Tiểu Thanh, còn một số người khác thì dùng gỗ xây góc nhà. Người đông sức mạnh, dự kiến trong hôm nay sẽ hoàn thành xong.

“Mọi người vất vả rồi, uống chút nước đi,” Vương Tiểu Thanh mang đến một bình nước suối Linh Tuyền và vài cái bát, mọi người lần lượt uống nước.

“Tri thức Vương, sao nước này ngọt vậy?” có một chú cảm thấy nước này đặc biệt ngon.

“Tôi có bỏ thêm đường vào,” Vương Tiểu Thanh không nói dối, chỉ sợ mọi người thấy lạ nên thêm chút đường vào cho dễ uống.

“Tri thức Vương thật hào phóng.”

“Đúng vậy!”

“Mọi người quá khen rồi, cảm ơn mọi người đã vất vả, mong mọi người cố gắng, tôi sẽ không để mọi người thiệt thòi,” Vương Tiểu Thanh lịch sự đáp lại.

"Hôm nay sau khi hoàn thành xong, đến tối sẽ phát tiền công," trưởng thôn ra lệnh một tiếng, mọi người càng làm việc hăng hái hơn.

Bình thường, họ không có thu nhập thêm, nên rất quý trọng cơ hội kiếm tiền hiếm hoi này.

Vương Tiểu Thanh để ý thấy Trương Vũ không đến, chắc anh đang làm gỗ ở nhà, cô định tối nay sẽ qua đó xem tiến độ.

Chiều tối, một ngôi nhà hoàn chỉnh đã được xây dựng xong.

Mở cửa ra là nhà chính, bếp lò cũng đã khô, là kiểu bếp đôi, nhưng Vương Tiểu Thanh đang chán nản vì cô chỉ có một cái nồi.

Bên trái có một cánh cửa, mở ra chính là phòng ngủ, nhà chính có một cửa sổ, phòng ngủ cũng có một cửa sổ.

Tuy nhiên, không có kính, mọi người trong thôn đều dùng loại vải dầu trong suốt, cho nên Vương Tiểu Thanh cũng nhập gia tùy tục, cũng theo đó mà dùng cái này.

Mặt đất cũng rất bằng phẳng, Vương Tiểu Thanh kiểm tra thấy không có vấn đề gì, hai phòng góc cũng ổn, không bị dột là được, Vương Tiểu Thanh cũng không đòi hỏi quá cao.

Đóng cửa lại mới phát hiện mình quên mua khóa, chỉ có thể dùng dây thừng buộc lại trước.

Lúc này, trưởng thôn vừa mới phát tiền công cho mọi người xong, sau khi phát xong, mọi người đều trở về. Trưởng thôn đến báo cáo với Vương Tiểu Thanh.

"Mỗi người một ngày được hai hào bốn xu, tổng cộng hai mươi người làm việc trong mười ngày, tổng tiền công là bốn mươi tám đồng. Tiền cửa sổ hai đồng rưỡi, tiền mua ngói mười đồng, tổng cộng là sáu mươi đồng năm xu. Vương Tiểu Thanh, cô đã đưa cho tôi tám mươi đồng, còn lại mười chín đồng năm xu, cô kiểm tra lại xem có đúng không?" Trưởng thôn đưa số tiền còn lại cho Vương Tiểu Thanh, Vương Tiểu Thanh chỉ lấy ra mười lăm đồng.

"Trưởng thôn, bác chưa tính tiền công của mình, còn có cháu gửi bác hai đồng mua t.h.u.ố.c lá và cái này, bác mang về cho cháu trai nhỏ ăn đi"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-44.html.]

Vương Tiểu Thanh lấy một nắm kẹo từ túi ra đưa cho trưởng thôn.

"Cô xem cô kìa, thật đúng là khách sáo mà, thôi được rồi, lão già này xin nhận vậy. Không còn sớm nữa, tôi đi về trước," trưởng thôn vui vẻ chuẩn bị ra về, thật ra mười ngày này ông chỉ giám sát và mua vật liệu, vậy mà kiếm được bốn đồng rưỡi.

"À, đúng rồi, trưởng thôn, có phải Trương Vũ quên lấy tiền công không? cháu nhớ anh ấy đã đến giúp vài ngày" Vương Tiểu Thanh đột nhiên nhớ ra.

"Đúng, cậu ấy đã đến giúp tám, chín ngày, nhưng cậu ấy nói không cần tiền công, cậu ấy làm giúp cô," trưởng thôn đại khái biết lý do tại sao nhưng ông không nói gì thêm.

"À, vậy cháu biết rồi, cảm ơn trưởng thôn. Trưởng thôn, bác về cẩn thận."

Sau khi trưởng thôn về, trời đã tối đen, Vương Tiểu Thanh về điểm thanh niên tri thức ăn cơm mà Hiểu Yến để lại, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên đến nhà Trương Vũ xem sao.

"Đồng chí Chương, anh có ở đây không?" Vương Tiểu Thanh gõ cửa phòng các đồng chí nam.

"Có. Có chuyên gì vậy?" Chương Giang Bắc nhanh chóng đi ra mở cửa.

"Tôi muốn ra ngoài một tý, có thể mượn đèn pin của anh không?" Vương Tiểu Thanh biết trong điểm tri thức chỉ có mình Chương Giang Bắc là có đèn pin.

"Được, đây, đêm hôm khuya khoắt cô còn đi ra ngoài, ra ngoài buổi tối phải cẩn thận, có cần tôi đi cùng không?" Chương Giang Bắc lo lắng hỏi.

"Cảm ơn, không cần đâu, tôi tự đi được," Vương Tiểu Thanh nói cảm ơn xong, rồi cầm đèn pin đi đến nhà Trương Vũ, đi được một nửa đường mới nhận ra mình không biết đường.

Trước đó trưởng thôn đã chỉ qua, cô cũng đã nhìn kỹ, nhưng bây giờ là ban đêm, tầm nhìn kém, nhà cửa ở đây lại trông giống nhau.

Vương Tiểu Thanh nghĩ không biết có nên quay về không, trên đường một người cũng không có, khá đáng sợ.

Gâu gâu gâu gâu......

Đột nhiên có một con ch.ó phát hiện ra cô, rồi sủa lớn.

"Á~" Vương Tiểu Thanh không thấy rõ con ch.ó ở đâu, sợ muốn chết.

Trương Vũ đang làm gỗ, bỗng nhiên nghe được tiếng chó sủa và một tiếng thét chói tai, âm thanh này sao lại giống cô ấy vậy, Trương Vũ vội vàng vứt công cụ đi, chạy nhanh ra ngoài.

Chạy ra ngoài, quả nhiên anh thấy Vương Tiểu Thanh đang cầm đèn pin đứng ở đầu ngõ bên trái.

"Vương Tiểu Thanh!" Trương Vũ gọi cô, sau đó nhanh chóng chạy tới.

Loading...