"Đồng chí Vương Tiểu Thanh, nãy thấy cô và Trương Vũ cùng , chắc căn nhà đó là nhà cưới của hai đấy chứ?" Trương Hồng Châu nỗi đau của khác, mong Vương Tiểu Thanh lấy một nông dân quê mùa.
“Cô giữ miệng sạch sẽ chút, đừng vu khống khác”
Vương Tiểu Thanh còn kịp gì thì Chương Giang Bắc lên tiếng bảo vệ cô.
“Ô, mới thế mà bảo vệ , đúng là hồ ly tinh... A~” Trương Hồng Châu còn kịp xong, Vương Tiểu Thanh hắt một cốc nước mặt.
"Miệng cô bẩn quá, giúp cô rửa sạch một chút," Vương Tiểu Thanh mỉm rời .
" sẽ để yên cho cô , cô chẳng qua là dựa nhan sắc của , khiến đàn ông đều về phía cô, đồ hồ ly tinh."
Trương Hồng Châu ghen tị đến đỏ mắt, vốn dĩ cô thích Chương Giang Bắc. thời gian gần đây, cô ý tìm Chương Giang Bắc chuyện, những đều để ý tới. Vậy mà hôm nay lên tiếng bảo vệ cho Vương Tiểu Thanh, khiến cô tức điên.
Mọi ăn xong rời , chỉ còn Trương Hồng Châu một . Trương Hồng Châu lau nước mặt rửa bát.
Buổi chiều, Vương Tiểu Thanh tan sớm, bởi vì cô phát hiện Trương Vũ việc nhanh, mỗi ngày thường tan sớm hơn nửa tiếng đến một tiếng. Về tới điểm thanh niên tri thức, cô rửa mặt và tay xong rót một cốc nước, lẳng lặng đợi ở cổng của điểm tri thức.
Trương Vũ tới thấy cảnh . “Đồng chí Vương, đến ”
“Được,” Vương Tiểu Thanh dẫn Trương Vũ phòng ngủ.
“Anh Trương, phòng ngủ một chiếc giường rộng một mét tám, hai tủ , một bàn trang điểm và một cái ghế,” Vương Tiểu Thanh xong, Trương Vũ dùng thước đo tường ghi chép sổ.
Sau đó, họ đến nhà chính. “Nhà chính cần một tủ mặt bàn, thêm một cái bàn và bốn ghế”. Trương Vũ ghi chép sổ. “Xong , ghi , sáu ngày là xong”.
Trương Vũ dự tính việc cả buổi trưa mà nghỉ, chiều tan sớm để , mấy ngày nữa chắc thời gian nghỉ ngơi, cả ngày nhanh sẽ thành thôi.
“Nhanh như , quá. Anh xem cần bao nhiêu tiền, cần đặt cọc ?” Vương Tiểu Thanh nhớ mua đồ dùng trong nhà, bình thường đặt cọc.
“Không cần tiền, gỗ đều lấy từ núi xuống, chỉ bỏ chút công sức thôi,” Trương Vũ nghĩ đến việc nhận tiền của cô.
“Không , nhất định nhận tiền, thì nhờ nữa,” Vương Tiểu Thanh lấy tiền liền vui.
“Vậy thì hai đồng thôi,” Trương Vũ thấy cô vui nên nhận hai đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-43.html.]
“Ít nhất là năm đồng, cầm ,” Vương Tiểu Thanh giá cụ thể bao nhiêu, nhưng năm đồng cũng ít, cô nhét tiền tay , còn cẩn thận chạm tay , thấy tay ướt mồ hôi.
“Không, nhiều quá,” Trương Vũ định trả tiền, nhưng Vương Tiểu Thanh chạy mất, chạy điểm thanh niên trí thức, Trương Vũ bất đắc dĩ, đành nhận lấy , nghĩ sẽ mua gì đó cho cô .
Trong mấy ngày tiếp theo, mỗi khi thời gian rảnh, Trương Vũ đều đồ gỗ trong nhà kho.
Trong bữa ăn, miệng chị dâu ngứa ngáy. “Chú, bộ nội thất mà chú đang gần đây là cho cô tri thức đó , chú lấy bao nhiều tiền ?"
Trương Dũng ở bàn đẩy nhẹ Tào Chiêu Đệ một cái, hiệu bảo cô im lặng, nhưng Tào Chiêu Đệ vẫn cố chấp.
“Nhận bao nhiêu tiền, liên quan gì đến chị?” Trương Vũ vốn để ý đến chị dâu.
“Sao thể liên quan đến chuyện của ,? chúng tách nhà, thể hỏi một câu ? chỉ sợ chú nóng đầu, công cho thôi.” Chị dâu chịu buông tha.
“Thôi , chuyện Trương Vũ nhận tiền , nhận bao nhiêu là việc của nó. Miễn là nó ăn của cô dùng của cô là .” Bà Vương chỉ thấy ồn ào đến nhức cả đầu.
“Mẹ~” Chị dâu còn định gì đó, nhưng Trương Dũng nhét một chiếc bánh ngô miệng, chị nữa.
Sau khi ăn xong, Trương Vũ đ.â.m đầu tiếp, bà Vương chút lo lắng, ở cửa con trai. Con trai ít khi nghiêm túc như , xem là thật sự cho cô gái tri thức đó.
“Sao thế, ?” Trương Vũ thấy ở cửa mà nghỉ ngơi.
“Không việc gì, con trai, con thật sự cho cô gái tri thức đó ?” bà Vương cẩn thận hỏi.
“Phải, cô trả tiền,” Trương Vũ sợ cùng suy nghĩ giống chị dâu.
“Mẹ tới chuyện tiền bạc, hỏi chuyện , con trai, con thật sự thích cô tri thức đó ?” bà Vương tò mò.
“Vâng. Con cũng dối , con thật sự thích cô .” Trương Vũ thở phào. tiếp tục công việc.
“Vậy, cô thì ?” bà Vương lo sợ con trai yêu đơn phương.
“Con hỏi, để một thời gian nữa ,” Trương Vũ dám hỏi, sợ cô từ chối tránh xa , nếu như , còn bằng cứ giữ tình trạng như hiện tại.
“Được , con tự điều gì cho là ,” bà Vương thấy con trai suy nghĩ của , cảm thấy yên tâm hơn, xong liền nghỉ ngơi.