Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tôi Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 39

Cập nhật lúc: 2025-06-13 06:40:23
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Hôm nay chúng ta đi ra ngoài một lúc, chắc là lúc đó." Vương Tiểu Thanh biết chỉ có thể là hai người kia, cô nghiêng về phía Trương Hồng Châu hơn. Vì Vương Mộng Mộng vốn không phải là người thích làm đẹp, nói cô ta trộm đồ ăn thì còn có khả năng.

"Đồng chí Vương Mộng Mộng, đồng chí Trương Hồng Châu, quần áo của Vương Tiểu Thanh không thấy đâu, các cô có thấy ai lấy không?" Lưu Hiểu Yến nhanh mồm nhanh miệng hỏi.

"Cô có ý gì vậy, nghi ngờ chúng tôi trộm quần áo sao?" Vương Mộng Mộng ngừng nhai bánh đào.

"Đúng vậy, chúng tôi đầu có nghĩa vụ bảo quản quần áo giúp cô, mất đồ rồi còn đến hỏi chúng tôi." Trương Hồng Châu vuốt tóc.

"Được thôi, vậy chúng ta đi hỏi các nam đồng chí."

Lưu Hiểu Yến tức giận đi qua gõ cửa phòng các nam đồng chí.

"Anh Hoàng, anh Giả, phiền mọi ngươi ra ngoài một chút, tôi có chuyện cần nói."

"Được, đợi một chút." Giọng Hoàng Cầm vang lên, chắc các nam đồng chí đang ở trong phòng mà không mặc áo, đợi khoảng hai phút, Giả Nam Ngọc ra mở cửa.

"Có chuyện gì vậy?"

"Phòng của chúng tôi bị mất đồ."

"Hả, tất cả mọi người ra phòng khách đi." Hoàng Cẩm quyết định làm rõ chuyện này.

"Nhanh lên đi, người ta còn phải đi ngủ nữa." Vương Mộng Mộng nằm úp mặt trên bàn.

"Chuyện này rất nghiêm trọng, liên quan đến phẩm hạnh của một người, hơn nữa giá trị cũng không nhỏ, là chiếc váy mới mua hôm nay của đồng chí Vương Tiểu Thanh, giá hai mươi đồng." Hoàng Cẩm hy vọng không phải người ở điểm thanh niên tri thức lấy.

 

"Ai mà biết được cô ta có nói đúng giá hay không." Trương Hồng Châu cúi đầu nghịch móng tay.

"Tôi thề với trời, tôi làm chứng, váy của Tiểu Thanh đúng là mua với giá hai mươi đồng, nếu không tôi sẽ sống không được yên." Lưu Hiểu Yến thách thức.

"Được rồi, được rồi, trước mắt chúng ta cần phải nghĩ cách để tìm ra chiếc váy bị mất." Giả Nam Ngọc cảm thấy mọi người đang lạc đề.

"Thế này đi, lục soát phòng, kiểm tra hành lý và giường của mọi người." Chương Giang Bắc cảm thấy việc này quá vô lý.

"Không được, hành lý của chúng tôi là sự riêng tư, sao có thể tùy tiện lục soát được." Trương Hồng Châu không đồng ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-39.html.]

"Cô không đồng ý, có phải cô có điều gì giấu giếm không?" Vương Tiểu Thanh nhìn chằm chằm vào Trương Hồng Châu.

"Được, được, vậy thì lục soát đin, làm nhanh lên, tôi còn phải đi ngủ nữa." Trương Hồng Châu đồng ý.

Cô ta đồng ý nhanh chóng như vậy. Vương Tiểu Thanh liền có dự cảm không lànmh. có vẻ như hôm nay sẽ không tìm được gì.

Quả nhiên, Lưu Hiểu Yến và ba nam đồng chí lục tung khắp mọi ngóc ngách của điểm trí thức nhưng không tìm thấy gì.

"Cảm ơn mọi người, không tìm thấy thì thôi, coi như tôi xui xẻo vậy, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, mai còn đi làm."

Vương Tiểu Thanh cảm ơn mọi người, bọn họ đã tìm kiếm hơn một tiếng rồi, mai còn phải dậy sớm nữa, nên đi ngủ sớm thôi.

Nằm trên giường, Vương Tiểu Thanh cảm thấy không thể dễ dàng bỏ cuộc như vậy được, cần phải phản đòn, vì vậy cô điều chỉnh hơi thở và giả vờ ngủ. Lại đợi hơn một tiếng, gần mười hai giờ, giả vờ ngủ mà không nhúc nhích cũng khá khó chịu.

Cuối cùng, Vương Tiểu Thanh cũng nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, sau đó là tiếng mở cửa. Vương Tiểu Thanh nhanh chóng dậy rồi đi theo, cô không đi giày nên không phát ra tiếng động, cô đi tới nhà chính.

Vương Tiểu Thanh theo dõi và thấy Trương Hồng Châu đang đứng trên ghế, lấy một cái túi đen từ trên xà nhà xuống. Khó trách không tìm thấy, cô ta giấu quá kín đáo, nếu không đứng lên ghế thì không thể thấy được. Vương Tiểu Thanh nắm chặt cổ tay của Trương Hồng Châu.

"Tôi biết ngay chính là cô, trong túi này chắc chắn là chiếc váy của tôi. Tôi sẽ công khai hành vi của cô, công bố cho mọi người biết."

"A~đừng, van xin cô, đừng làm vậy mà. Tôi không dám nữa, tôi thật sự không dám nữa, tôi van xin cô.

Trương Hồng Châu bị sự xuất hiện đột ngột của Vương Tiểu Thanh làm cho sợ hãi, suýt chút nữa đã quỳ xuống, trong bóng tối không thể nhìn rõ biểu cảm của cô ta, nếu không chắc chắn sẽ rất thú vị.

"Cô định đem chiếc váy này đi đâu?" Vương Tiểu Thanh tò mò hỏi.

"Tôi... Tôi chuẩn bị trả lại cho cô, thật mà. Tôi lấy cũng không mặc được, chỉ muốn hù dọa cô chút thôi." Trương Hồng Châu rất nhanh đã nghĩ ra lý do, vốn định vứt chiếc váy này đi, nhưng không ngờ bị bắt quả tang. May mắn cô ta phản ứng nhanh.

"Cô cảm thấy tôi sẽ tin cô sao?" Vương Tiểu Thanh nhướn mày.

"Xin cô bỏ qua cho tội, cô muốn tôi làm gì cũng được." Trương Hồng Châu run rẩy, sợ Vương Tiểu Thanh sẽ gọi mọi người đến.

"Được thôi, vậy cô bồi thường cho tôi năm đồng đi." Vương Tiểu Thanh lấy lại chiếc váy và nói ra yêu cầu của mình.

"Năm đồng nhiều quá, ba đồng được không? Ba đồng thôi." Trương Hồng Châu cảm thấy tim như đang rỉ máu, từ Thượng Hải đến đây, trong túi cô ta chỉ có mười đồng.

May mà có trợ cấp cho thanh niên trí thức là hai mươi đồng, tổng cộng cô ta có ba mươi đồng. Từ lúc đến nông thôn tới nay đã tiêu ba đồng, còn lại hai mươi bảy đồng.

"Tôi chỉ nói một lần thôi, bây giờ, ngay lập tức, lấy tiền ra." Vương Tiểu Thanh nhất định phải để cô ta rút kinh nghiệm, nếu không lần sau cô ta vẫn sẽ tái phạm.

Loading...