Vừa bước cửa, cô thấy bên trong hai đàn ông, cả hai đều còn khá trẻ.
Vương Tiểu Thanh bình tĩnh lấy từ trong túi xách các mẫu hàng trong gian.
Có gạo trắng tinh, bột mịn như tuyết, rau tươi và trái cây đầy màu sắc...
Cô đặc biệt chọn những loại sẵn với lượng lớn để tránh cho việc quá đa dạng dẫn tới khó xử lý.
Hai đàn ông chăm chú quan sát những món hàng mắt. trong ánh mắt lộ rõ sự ngạc nhiên.
Trong đó, đàn ông làn da trắng hơn gật đầu nhẹ, da đen hơn lên tiếng: “Đồng chí, đống hàng cũng tệ !”
Người đàn ông da trắng gật đầu đồng tình, sang Vương Tiểu Thanh : “Đồng chí, cô bao nhiêu hàng như thế ?”
Đối diện với câu hỏi của đối phương, Vương Tiểu Thanh thầm nghĩ, với quy mô của bọn họ chắc chắn tiêu thụ hết nhiều hàng như . miệng thì vẫn tự tin đáp : “Các cần bao nhiêu hàng, đều thể cung cấp!”
Nghe cô , hai đàn ông liếc , khóe miệng khỏi nở một nụ . Trong lòng họ nghĩ: “Cô gái cũng mạnh miệng thật đấy!”
Ngay đó, đàn ông da trắng nhanh nhẹn lấy giấy bút .
Bắt đầu cẩn thận ghi từng món hàng, đánh dấu lượng chính xác của từng loại.
Khi , từng nét chữ của gọn gàng, rõ ràng, giống như đang xử lý một việc quan trọng thể bất kỳ sự sơ suất nào, vô cùng tập trung và nghiêm túc.
“Đồng chí, chúng cần mua khá nhiều hàng, cô báo giá thật lòng .”
Nói xong, liền đưa tờ giấy và bút trong tay qua cho cô, mời cô điền giá cả .
Vương Tiểu Thanh vốn thích việc mặc cả, dù đến ăn, cô luôn kiên trì với nguyên tắc định giá thống nhất.
Vì , cô nhanh chóng giá của các món hàng lên tờ giấy.
Vương Tiểu Thanh lấy từ trong túi một chiếc máy tính, thành thạo bấm dãy và bắt đầu tính toán tổng tiền cho lô hàng .
Khi những ngón tay ngừng nhảy múa, các con hiện lên màn hình, cuối cùng dừng ở 15 nghìn tệ.
Hai đàn ông bên cạnh mắt tròn mắt dẹt, như thể bọn họ từng thấy thứ gì kỳ diệu như .
Bọn họ kinh ngạc chằm chằm chiếc máy tính, miệng thì lầm bầm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-260.html.]
“Đây chính là cái mà gọi là máy tính ! Trước đây chỉ thôi, hôm nay là đầu tiên thấy máy tính.”
Nhìn cô gái đang chăm chú tính toán mặt, hai đàn ông thầm nghĩ: “Vị đồng chí chắc chắn là ăn đàng hoàng, nếu thì mang theo thứ chuyên nghiệp như thế ?”
Sau khi tính toán xong, Vương Tiểu Thanh ghi kết quả lên một mảnh giấy, đưa cho hai đàn ông và : “Đây là tiền cho lô hàng , các kiểm tra .”
Cô lúc trong đầu hai đang nghĩ cái gì, chỉ thấy bọn họ nhận lấy tờ giấy, xem xét kỹ lưỡng gật đầu đồng ý.
Sau đó, đàn ông da ngăm đưa cho cô một chiếc chìa khóa.
Anh : “Đồng chí, 123 ngõ Đồng Hoa đường Hoài Hải là một kho hàng lớn, các cô cứ giao hàng thẳng tới đó là . Đây là chìa khóa, chúng sẽ đến đó trong vòng một giờ.”
Vương Tiểu Thanh vui vẻ nhận lấy chìa khóa rời .
Người đàn ông da trắng vội vàng dậy, chạy về nhà lấy sổ tiết kiệm, nghĩ rằng bản cần đến ngân hàng rút tiền mặt ngay lập tức.
Khi Vương Tiểu Thanh xa, đàn ông da ngăm khỏi cảm thán: “Hôm nay thực sự mở mang tầm mắt! Không chỉ thấy chiếc máy tính trong truyền thuyết mà còn gặp một bán hàng đáng tin cậy. Hy vọng việc kinh doanh của chúng cũng thuận lợi như cô ...”
Sau giao dịch cả hai bên đều để ấn tương với .
Có lẽ, trong tương lai, bọn họ sẽ nhiều cơ hội hợp tác hơn nữa.
Đối với Vương Tiểu Thanh mà đây chỉ là một trong những giao dịch thành công của cô.
Kết thúc xong, đồng hồ 12 giờ.
Vương Tiểu Thanh nghĩ: Nếu thì ăn trưa luôn ở ngoài.
Dù chỗ cũng cách nhà Hiểu Yến khá xa, hơn nữa cô cũng với bọn họ rằng cô sẽ về nhà ăn cơm trưa.
Vương Tiểu Thanh bước một nhà hàng, gọi hai món mặn và một món chay, thịt kho tàu, vịt bát bảo và giá xào.
Đặc biệt kể đến món vịt bát bảo, đây là đặc sản của Thượng Hải, đây Vương Tiểu Thanh từng thử qua, nhân tiện thưởng thức luôn.
Khi món ăn đưa lên, Vương Tiểu Thanh gắp ngay một miếng thịt kho tàu cho miệng, nhai kỹ để cảm nhận hương vị. Ừm... vị ngọt, nhưng cũng đến nỗi khó chịu.
Còn món vịt bát bảo hợp khẩu vị hơn, hương vị tươi ngon, khiến ăn thêm.
Ăn uống no nê xong, Vương Tiểu Thanh việc gì liền dạo xung quanh.
Đột nhiên, một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên bên tai: “Tiểu Thanh ?”