Lưu Hiểu Yến thiết kéo Vương Tiểu Thanh nhà, tiện tay đóng cửa .
“Ha ha ha, tớ thì khách sáo cái gì chứ! Nhà chẳng cũng là nhà tớ , chúng là chị em thiết mà?
Bây giờ Cậu là đối tượng trọng điểm cần bảo vệ, đang mang thai, tớ nào dám để phục vụ tớ!”
Vương Tiểu Thanh tinh nghịch nháy mắt với Lưu Hiểu Yến, lẽ lưỡi trêu đùa, đó đặt túi trái cây nặng trịch lên bàn, tự rót hai cốc nước.
“Cũng đúng, chúng ngoài mà, Tiểu Thanh, đến đây, thì ở chơi lâu một chút nhé.” Lưu Hiểu Yến nắm tay Vương Tiểu Thanh.
“Ừm, nửa tháng thôi.” Vương Tiểu Thanh cảm thấy Thượng Hải cũng khá nóng, mong ở lâu, nếu vì bạn ở đây, cô đến đây .
“Ít như .” Lưu Hiểu Yến bĩu môi.
“Cũng ít , tớ còn du lịch ở phía Bắc nữa.”
Chủ yếu do Vương Tiểu Thanh cảm thấy miền Nam quá nóng, phía Bắc nghỉ mát.
“Phía Bắc , tớ từng đến đó, tớ cũng , nhưng tiếc là...”
Lưu Hiểu Yến sờ bụng, đứa bé giống như cô , liền đá một cái.
“Không , sinh xong thì , chồng ?” Vương Tiểu Thanh thắc mắc, đang nghỉ hè , ở nhà.
“Anh tới nhà hàng của chú giúp đỡ công việc , chú mở nhà hàng lớn, cũng kiếm chút tiền, bây giờ đang học đại học kiếm tiền, tớ thì sắp sinh , chi tiêu cũng ít.” Lưu Hiểu Yến giải thích.
“Anh cũng chăm chỉ đấy, nhưng ở nhà, thế buổi trưa tự nấu cơm ?”
Vương Tiểu Thanh nghĩ đến việc mua ít đồ ăn, xem trong bếp thức ăn .
“ , buổi trưa tớ tự xào một món là , hôm nay đến, tớ mua đồ ăn, thôi, chúng cùng mua.”
Lưu Hiểu Yến bếp lấy một cái giỏ đựng thức ăn.
“Được , ừm là để tớ thôi, đang mang thai mà” Vương Tiểu Thanh chút lo lắng.
“Không , tớ vẫn thường xuyên mà.”
Lưu Hiểu Yến quen , ngoài bộ cũng giúp tiêu hóa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-257.html.]
Hai nắm tay chợ, Vương Tiểu Thanh Lưu Hiểu Yến thích ăn chân giò, sườn heo, theo sở thích của cô , mua chân giò, sườn, tôm, cải thảo.
Tiền mua thức ăn là Lưu Hiểu Yến trả, Vương Tiểu Thanh tranh với cô , một phần vì cô tự thể trả, một phần thì nếu để cô trả tiền, lát nữa ăn cơm chắc chắn sẽ vui.
Chậm rãi về nhà, Vương Tiểu Thanh rửa sạch một đĩa trái cây.
“Thiếu phu nhân, mời dùng.”
Vương Tiểu Thanh nhịn trêu chọc Lưu Hiểu Yến.
Lưu Hiểu Yến chỉ đành nhét hai trái nho miệng cô.
Vương Tiểu Thanh bếp rửa thức ăn, cắt thái thức ăn, Lưu Hiểu Yến lấy một chiếc quạt điện hướng về phía cô.
“Để vất vả , Tiểu Thanh, tay nghề của tớ bằng , tớ tranh với , nghĩ đến món nấu mà tớ chảy nước miếng .”
Lưu Hiểu Yến trò chuyện với Vương Tiểu Thanh, chuẩn để lát nữa lấy bộ ga giường , dọn dẹp phòng cho Vương Tiểu Thanh ngủ.
“Cũng giấu gì , cũng lâu tớ nấu ăn. Kể từ khi lấy Trương Vũ, chỉ cần ở nhà thì sẽ nấu ăn, nên tay nghệ của tớ tụt lùi .” Vương Tiểu Thanh thật thà .
“Hay lắm, còn dám khoe hạnh phúc mặt tớ nữa.”
“Hiểu Yến, Giả đối xử với thế nào?” Vương Tiểu Thanh tò mò hỏi.
“Rất , là trách nhiệm. Trước đây tớ còn nghĩ trẻ con, mới , để chọc chúng vui vẻ mà thôi. Thực tế thì dù đối mặt với bất cứ việc gì, đều dốc hết tâm sức và luôn xử lý việc một cách cực kỳ nghiêm túc và trách nhiệm. Lấy gia đình nhỏ của chúng ví dụ, mỗi góc nhà, từng chi tiết đều tỉ mỉ sắp xếp và trang trí.”
“Anh một tâm hồn tinh tế, luôn để ý đến những chi tiết nhỏ mà khác bỏ qua và chăm sóc chúng một cách chu đáo.”
Khi về Giả Nam Ngọc, trong mắt Lưu Hiểu Yến ánh lên sự hài lòng và ngưỡng mộ.
“Vậy là , đấy, trong lòng tớ vẫn luôn cảm thấy áy náy với , năm xưa, vì tớ mà chịu đựng.”
“Thôi, chuyện cũ hãy để nó qua , bây giờ thấy hai vợ chồng yêu thương, hạnh phúc như , nỗi lo lắng suốt mấy năm qua của tới cuối cùng cũng thể yên tâm .”
Vương Tiểu Thanh chuyện tỉ mỉ quan sát ngôi nhà mặt.
Chỉ thấy trong nhà sạch sẽ, sáng sủa, một hạt bụi, hiển nhiên dọn dẹp thường xuyên.
Còn Lưu Hiểu Yến thì làn da trắng mịn của cô vẫn mịn màng như xưa, hề dấu vết của thời gian, thể thấy cô ít khi tiếp xúc với nắng gió ngoài trời.
Hơn nữa, đôi tay thon thả mảnh mai của Lưu Hiểu Yến cũng mịn màng tì vết, một vết chai, một vết xước nào, chắc hẳn ít khi lắm việc nhà.