Tôi Xuyên Về Thập Niên 70 - Chương 248

Cập nhật lúc: 2025-07-27 03:56:18
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Mộng Mộng nhân cơ hội rút sổ tiết kiệm từ trong áo lót , con sổ tiết kiệm, vặn một nghìn tệ.

"Mộng Mộng, táo của em".

Đại Hổ giả vờ thấy sổ tiết kiệm trong tay Vương Mộng Mộng.Vương Mộng Mộng cất sổ tiết kiệm , nhận lấy quả táo, thấy Đại Hổ chỉ rửa một quả.

"Sao ăn?".

"Mộng Mộng, đồ ngon như mua nổi, là đàn ông, ăn ăn quan trọng, em ăn nhiều một chút là ".

Đại Hổ nhẹ nhàng giúp Vương Mộng Mộng chỉnh tóc.

Nghe những lời , Vương Mộng Mộng xúc động, lấy bình tĩnh, lấy sổ tiết kiệm từ trong túi .

"Đại Hổ, đây là tiết kiệm của em, em ... lấy trộm nó, trong đó một nghìn tệ".

Vương Mộng Mộng đưa sổ tiết kiệm qua.

"Mộng Mộng, thể nhận, cái , nếu vợ sẽ buồn lắm".

Đại Hổ cố kìm nén ý nghĩ lấy sổ tiết kiệm, nhưng miệng thì vẫn từ chối.

"Cầm lấy , em bán m.á.u nữa, nhưng nhất định hứa với em. Mỗi tháng trả tiền cho em, ? Đợi khi mua mặt bằng em sẽ với , sổ tiết kiệm em lấy "

Vương Mộng Mộng nghĩ thể giấu mãi , nếu như phát hiện sổ tiết kiệm mất, lỡ nhà Ngô trộm mất, thì công việc cũng giữ nữa.

"Được, Mộng Mộng, sẽ giấy cam kết cho em".

Đại Hổ lấy giấy và bút từ trong ngăn kéo , giấy cam kết, nội dung chính là nhận một nghìn đồng từ vợ, cam đoan về mỗi tháng sẽ trả tiền cho vợ.

Viết xong, Vương Mộng Mộng qua, , đưa sổ tiết kiệm qua.

"Mộng Mộng, mật khẩu là gì?". Đại Hổ hỏi.

"Là ngày tháng năm sinh của em, đây em đưa em gửi tiền, em lén thấy".

Vương Mộng Mộng đến đây, cảm thấy bản với .

"Được, Mộng Mộng, bây giờ tiền , chuyện nên chậm trễ, gặp ông chủ để thương lượng giá cả luôn, cổ gắng giảm thêm một chút, em cùng ?"

Đại Hổ ngày tháng năm sinh của Vương Mộng Mộng, đây xem qua sổ hộ khẩu của Vương Mộng Mộng, để thể hiện là đối tượng , dĩ nhiên là nhớ kỹ.

"Thương lượng giá cả thì em , đợi tới lúc ký hợp đồng em sẽ ".

Lần đầu tiên Vương Mộng Mộng kẻ trộm, cảm thấy quá mất sức, bây giờ mới thể thả lỏng, chỉ ngủ một giấc thật ngon.

Đại Hổ hưng phấn đến mức gần như thể giấu . "Vậy , Mộng Mộng, em ở nhà ngủ một giấc , buối tối trở về nấu cơm cho em ăn".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-248.html.]

Đại Hổ đắp chăn cho Vương Mộng Mộng xong, chuẩn ngoài, khi còn quên cầm theo chiếc túi mà ban

nãy Vương Mộng Mộng xách về.

Vương Mộng Mộng ngủ say, Đại Hố cầm sổ tiết kiệm đến phòng trọ cũ của , nhét túi đựng sườn và trái cây túi hành lý. Còn sổ tiết kiệm thì Đại Hổ nhét túi bên trong quần lót, túi bên trong quần lót là tự may.

Đại Hổ dám chậm trễ, trực tiếp thẳng đến nhà ga.

Chiều tối, trời cũng tối, Vương Mộng Mộng tỉnh giấc, mở mắt căn phòng tối om.

"Đại Hổ ~ Đại Hổ ~".

Vương Mộng Mộng buồn bực trời tối mà Đại Hổ vẫn về.

Vương Mộng Mộng xốc chăn lên bật đèn, quanh nhà, quả nhiên Đại Hổ ở nhà.

Thấy đói bụng, nên Vương Mộng Mộng nấu cơm, định hâm nóng sườn.

"Ơ, túi của ?".

Vương Mộng Mộng ngạc nhiên, rõ ràng túi để bàn, thấy nữa.

Vương Mộng Mộng tìm một lúc cũng thấy, đoán Đại Hổ cất . Chỉ còn cách hâm nóng thức ăn thừa mà Đại Hổ xào từ buổi trưa để ăn tạm.

Ăn cơm xong, Vương Mộng Mộng đợi mãi vẫn thấy Đại Hổ về, chuẩn ngoài tìm thử.

Vương Mộng Mộng cầm chìa khóa ngoài, đến chỗ căn nhà cho thuê mặt tiền mà Đại Hổ từng dẫn cô xem.

Chủ nhà sống lầu, Vương Mộng Mộng bước đến gõ cửa.“Cốc cốc cốc ~”.

“Ai đấy?” Chủ nhà đang ăn cơm.

“Xin chào, xin hỏi đồng chí thấy chồng ? Anh đến tìm đồng chí để xem nhà”.

Vương Mộng Mộng tỏ khá lịch sự.

“Không , hôm nay ai đến tìm xem nhà cả”. Chủ nhà lắc đầu.

Trong lòng Vương Mộng Mộng bắt đầu cảm thấy hoảng loạn. Đại Hổ còn thể đây?

Vương Mộng Mộng nhớ Đại Hổ một căn phòng trọ, nhưng chính cô cũng căn phòng trọ của Đại Hổ ở .

Vương Mộng Mộng lang thang phố suốt một giờ, nhưng thấy bóng dáng của Đại Hổ ở , đành lủi thủi về nhà.

Tối hôm đó, Vương Mộng Mộng mất ngủ. Hôm nay cô đưa sổ tiết kiệm cho Đại Hổ, mà Đại Hổ biến mất. Anh thể chứ?

Sáng hôm , Vương Mộng Mộng đến nhà máy với tinh thần mơ màng, cô xin nghỉ một ngày.

“Đồng chí Vương, cô thể cứ mãi xin nghỉ như thế . Tuần xin nghỉ hai ngày, mà hôm qua là ngày nghỉ nữa”. Nhân viên phòng nhân sự cau mày.

Loading...