"Hôm nay học từ cả , đến thành phố Tương sẽ nấu cho em ăn."
Trương Vũ gắp một miếng khâu nhục cho Vương Tiểu Thanh, đó gắp một miếng cho .
Vương Tiểu Thanh gật gật đầu, cắn một miếng thịt khâu nhục.
"Ngon quá."
Cả gia đình ăn no căng bụng, Tiểu Thạch Đầu ăn cả một miếng thịt kho tàu mà vẫn chịu dừng, còn ăn thêm.
Mọi ai dám cho bé ăn thêm, sợ buổi tối khó tiêu hóa, nếu ăn thêm chừng bé sẽ đau bụng suốt đêm.
Sau khi ăn xong, hai em dọn dẹp nhà bếp, Tào Chiêu Đệ thì lau mặt và rửa chân cho Tiểu Thạch Đầu.
Bà Vương khó khăn lắm mới xuống nghỉ ngơi một chút, Tiểu Thạch Đầu thật sự quá nghịch ngợm, suốt cả ngày khiến bà mệt mỏi.
Vương Tiểu Thanh từ trong gian lấy 200 đồng.
"Mẹ ơi, ngày mai con và Trương Vũ sẽ đến thành phố Tương, tự chăm sóc bản thật , đây là 200 đồng tiền chi tiêu cho hai, ba năm tới của , cất kỹ nhé."
Đây là việc mà hai vợ chồng bàn với ở nhà, quyết định đưa một cho vài năm, đưa năm một thì sợ quên mất, vẫn là cách tiện hơn.
"Trời ơi, cho nhiều thế , các con đưa 200 đồng ít nhất cũng đủ dùng trong bảy tám năm , đưa thêm 200 đồng nữa?”
Bà Vương nhận, ban đầu chỉ một năm năm mươi cân lương thực, năm mươi cân lương thực chỉ tầm hai ba chục đồng thôi, 200 đồng đủ dùng sáu bảy năm .
"Mẹ, tỉnh như thế , bọn con ở bên cạnh chăm sóc , đây coi như là khoản bù đắp cho , cứ nhận , nếu bọn con xa cũng yên tâm ."
Vương Tiểu Thanh nghĩ nếu bà còn nhận thì gọi Trương Vũ đến hỗ trợ thuyết phục, vì bà Vương luôn lời Trương Vũ.
"Nếu con như thì nhận, thể để các con xa vẫn lo lắng cho . , trong năm năm tới các con đưa thêm tiền cho nữa."
Bà Vương nhận tiền, cẩn thận nhét túi.
"Vâng, còn , , đến kỳ nghỉ hè con và Trương Vũ sẽ về thăm ”. Vương Tiểu Thanh an ủi bà Vương.
"Tốt lắm, các con chí, thi đỗ đại học là chuyện rạng danh tổ tiên, bọn con cũng cần lo lắng gì cho nữa. Khi nào thời gian về Phong Thu Loan, mộ ông đốt ít tiền vàng, báo cho ông rằng con trai của ông tiền đồ."
“Lúc khi ông còn sống, Trương Vũ còn nhỏ, ông luôn rằng Trương Vũ là đứa thông minh. Thông minh hơn cả của nó, là năng lực học hành, cho nó thi đại học, ngờ điều đó trở thành hiện thực."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-215.html.]
Bà Vương khỏi cảm thán.
Sáng sớm hôm , Trương Dũng nấu bún gạo cho cả nhà ăn.
"Em dâu, đây em từng với là nên nấu bún bán buổi sáng. Em thử xem hương vị thế nào. Nếu thì đợi khi Chiêu Đệ sinh xong, bọn sẽ bắt đầu bán bún gạo."
Trương Dũng bưng bát bún đến, trong bát bún thịt băm và nấm hương.
Vương Tiểu Thanh nếm thử một miếng, hương vị cũng tương tự như các quán bán bún gạo khác trong thị trấn, nhưng lẽ vẫn kém một chút so với bún gạo ở mthời hiện đại.
"Anh cả, đây em từng ăn ở một quán dùng nước hầm từ xương để nấu bún gạo, hương vị thơm ngon. Em nghĩ thể thử cách đó."
Ăn một nửa, Vương Tiểu Thanh mới nhớ , bún gạo ngon ở thời hiện đại là nhờ nước dùng hầm từ xương.
"Được."
Trương Dũng lặng lẽ ghi nhớ, dự định thử nghiệm ngày mai.
Sau khi ăn sáng xong, ở cửa dưa mắt hai vợ chồng trẻ lên xe.
Xe buýt đậu cách đó 50 mét, nên cần xa, chỉ ở cửa cũng thể tiễn.
Hai đẩy xe đạp đến cốp xe buýt. may mắn là đủ chỗ.
Bọn họ chuyến xe lúc 9 giờ, khi lên xe, Vương Tiểu Thanh cũng ngủ , mở cửa sổ thì quá lạnh, nên cô lấy một cuốn tiểu thuyết để .
Trương Vũ cũng dựa cùng.
"Đến thành phố Hành , xuống xe thôi."
Thời gian khi sách luôn trôi qua nhanh.
Cả hai xuống xe, lấy xe đạp và đẩy một con hẻm nhỏ, Vương Tiểu Thanh cất hết gian. Họ nhẹ nhàng khỏi hẻm, hai tay trống , sẵn sàng lên đường.
Khi đến đầu hẻm, Vương Tiểu Thanh nghĩ đến điều gì đó, lấy một chiếc túi đeo chéo, đặt một cuốn sách bên trong.
Như thì một lúc nữa khi lên tàu, thể dễ dàng lấy đồ ăn , nếu như lấy túi, sẽ khiến khác thắc mắc đồ ăn từ .
Hai tay trong tay đến ga tàu, mua vé thành phố Tương. may là chỉ còn nửa tiếng nữa là tàu khởi hành.
Vào lúc 11:30, hai chuyến tàu đến thành phố Tương. Trên tàu nhiều , đều học đại học, chuyện ồn ào.