Ban đầu, Vương Tiểu Thanh định để tivi cho cả và chị dâu xem nhưng Trương Vũ ngăn .
"Nếu mục tiêu phấn đấu của chị chúng dễ dàng phá vỡ, chị sẽ phấn đấu nữa ?"
Trương Vũ tin tưởng cả và chị dâu thể dựa đôi tay của để sống một cuộc sống .
Hai mang theo hai chiếc túi nhỏ đến thị trấn buổi chiều, cả dặn là đến một ngày để ăn tối.
Khi đến thị trấn, cả đang rửa bát, còn chị dâu thì đang lau bàn, bà Vương đang chơi với Tiểu Thạch.
"Chú út, thím út!"
Tiểu Thạch Đầu là đầu tiên thấy hai , liền chạy vội tới.
"Tiểu Thạch Đầu, con thím mang đồ ăn vặt cho con ?"
Vương Tiểu Thanh lấy chiếc bánh trứng đặc biệt mua cho Tiểu Thạch Đầu từ cửa hàng cung cấp .
Tiểu Thạch Đầu tuổi còn nhỏ, nhiều loại đồ ăn vặt thích hợp đểm ăn, chẳng hạn như kẹo và bánh quy, thể ăn nhiều, nhưng bánh trứng thì .
"Oa, bánh trứng!" Tiểu Thạch Đầu nhanh chóng ôm lấy bánh chạy đến chỗ bà nội.
Bà Vương lấy một cái bánh đưa cho Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu ngoan ngoãn xuống ghế.
"Em dâu, đến ăn trưa?" Tào Chiêu Đệ bụng to thêm một chút, nhưng những việc nhẹ nhàng vẫn thể .
"Trong nhà vẫn còn đồ ăn từ hôm qua ăn hết, đổ thì phí quá, bọn em xử lý sạch sẽ .
Vương Tiểu Thanh đưa hành lý cho Trương Vũ để mang lên lầu, còn thì chuyện với chị dâu.
"Gần đây công việc kinh doanh tệ lắm, chủ yếu là nhờ Trương Dũng kiểm soát lượng nguyên liệu .
Lượng thức ăn còn dư của mỗi ngày đủ cho cả nhà ăn tối.
Tào Chiêu Đệ cảm thấy chỉ cần lãng phí nguyên liệu nấu ăn thì kiểu gì cũng kiếm tiền.
"Vậy thì quá, công việc kinh doanh sẽ ngày càng phát đạt hơn. Vào mùa hè, chị thể cả đóng cửa muộn hơn một tiếng."
Vương Tiểu Thanh nhắc nhở.
"Được, may mà các em, bây giờ gia đình chúng mới cần việc đồng áng nữa mà vẫn kiếm tiền, ăn uống cũng lo, việc kinh doanh thật sự đúng đắn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-214.html.]
Trong nửa tháng qua Tào Chiêu Đệ kiếm ít, nghĩ đến việc công việc sẽ ngày càng hơn, liền động lực.
"Chị dâu, thể sẽ thấy chị kiếm tiền mà ghen tỵ, cũng kinh doanh giống như . chị cũng đừng lo lắng. Chúng chỉ cần đảm bảo hương vị ngon, nguyên liệu sạch sẽ, bán thức ăn để qua đêm, khách hàng vẫn sẽ đến. Tuyệt đối đừng dùng giá thấp để thu hút khách hàng”.
Vương Tiểu Thanh thấy nhiều trường hợp như thế ở thời hiện đại, ban đầu kinh doanh , đó vì cạnh tranh mà giảm giá, giảm chi phí, dùng nguyên liệu kém chất lượng.
"Được, bọn chị sẽ theo em. Bọn chị kinh nghiệm kinh doanh, tất cả đều nhờ em chỉ dẫn, em thế nào bọn chị sẽ theo như thế đó."
Tào Chiêu Đệ gật đầu, tỏ ý ghi nhớ.
Vương Tiểu Thanh mim hài lòng, xuống bụng của Tào Chiêu Đệ.
"Chị đầu, chị khám bác sĩ xem tình hình của em bé thế nào ?"
Ở thời hiện đại, cứ mỗi nửa tháng là kiểm tra một , ở đây thì mong đợi điều đó, nhưng ít nhất một hai tháng cũng kiểm tra một .
"Vài ngày chị một , bác sĩ em bé khỏe, còn bảo chị đừng ăn nhiều quá, cho việc sinh nở."
Tào Chiêu Đệ khi đến việc còn ngượng ngùng, đều do Trương Dũng mỗi ngày đều cho cô ăn nhiều thịt, bây giờ mỗi ngày cô đều ăn thịt, đầy đủ dinh dưỡng.
"Bác sĩ đúng đấy chị dâu, nền ăn quá nhiều thức ăn nhiều dầu mỡ và thịt mỡ."
Vương Tiểu Thanh gật đầu. Thời đại , đều nghĩ rằng phụ nữ mang thai cần ăn nhiều hơn, cũng trách , bởi vì phần lớn các gia đình vẫn còn khó khăn, ăn thịt nhiều, nên chỉ thể ăn nhiều.
Hai trò chuyện một lúc đưa Tiểu Thạch Đầu ngoài chơi một chút. Trương Vũ và Trương Dũng bận rộn với công việc trong quán và chuẩn bữa tối.
Buổi tối, hai em đồ ăn bên trong, Tào Chiêu Đệ mang thức ăn cho khách, Vương Tiểu Thanh thu tiền.
Đến 7 giờ tối, quán đóng cửa, khéo còn dư một món mặn và một món chay, Tào Chiêu Đệ múc đ ĩa.
Món ăn của Trương Dũng cũng thành.
"Cả nhà, hôm nay món chân giò kho tàu, khâu nhục, trứng gà xào ớt, trứng hấp thịt bằm, cải thảo xào tóp mỡ, canh sườn rong biển và món còn thừa là thịt xào ớt và giá đỗ xào."
Trương Vũ mang các món ăn , lượt giới thiệu tên các món.
"Thơm quá. tài nấu ăn của cả tiến bộ hơn . Trương Vũ. học một cách chăm chỉ đấy?"
Vương Tiểu Thanh một bàn đồ ăn đầy màu sắc và hương vị, nuốt một ngụm nước bọt. Món khâu nhục là do cô dạy cho cả, cả nấu ngon nữa.
"Cả nhà, ăn cơm thôi." Trương Dũng mang bát cơm đến cho .