"Cô ... hai ba bộ quần áo thấy nữa."
Nhị Cẩu tiếp tục lục lọi, bất ngờ tìm thấy một mảnh giấy trong ngăn kéo, đó : "Nhị Cẩu, hiện tại đang nghỉ , em về nhà thăm em trai, em gái và bố . Khoảng một tháng nữa em sẽ về, cần lo lắng — Trương Hồng Châu."
Nhị Cẩu chữ, liền to lên.
" là về nhà đẻ ." Cha của Nhị Cẩu bừng tỉnh đại ngộ.
"Con trai, con tin ?"
Mẹ của Nhị Cẩu cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy gì đó đúng lắm.
"Con ." Trong lòng Nhị Cẩu cảm thấy rối bời.
"Muốn về nhà đẻ thì nên về dịp Tết để đón Tết cùng gia đình đẻ, bây giờ qua Tết , còn chuẩn bắt đầu việc đồng áng nữa."
“Hơn nữa, nếu về nhà đẻ thì chúng cũng ngăn cản cô về, con cũng thể cùng nó về mà. nó một lời nào. cứ như rời . lẽ tính toán sẵn từ lâu ."
Mẹ của Nhị Cẩu nhận vấn đề.
"Bây giờ đây?" Đầu óc Nhị Cẩu rối loạn.
"Chúng đến nhà trưởng thôn ."
Mẹ của Nhị Cẩu kéo Nhị Cẩu chạy đến nhà trưởng thôn.
"Trưởng thôn, trưởng thôn, xong , xong ."
Mẹ của Nhị Cẩu chạy đến nhà trưởng thôn, Nhị Cẩu và cha Nhị Cẩu theo sát phía .
"Chuyện gì , vội vàng như thế."
Vợ của trưởng thôn đang định đóng cửa để rửa bát, của Nhị Cẩu trực tiếp xông .
"Trưởng thôn, xong , con dâu bỏ ."
Mẹ của Nhị Cẩu để ý đến vợ của trưởng thôn, hướng về phía trưởng thôn đang uống trong phòng khách kêu lên.
"Bỏ ? Đi ?"
Trong lòng Trưởng thôn hiểu rõ, Trương Hồng Châu bỏ học đại học.
"Cô , , thể là về nhà , để một mảnh giấy là về nhà."
Mẹ của Nhị Cẩu hỏi như giống như còn tự tin nữa vì Trương Hồng Châu để mảnh giấy.
Nếu cô về một thời gian nữa, thì chẳng ầm ĩ khiến đều chuyện .
"Cô để giấy nhắn cho các , chắc vấn đề gì ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-213.html.]
Trưởng thôn đưa một câu trả lời mơ hồ, điều cho của Nhị Cẩu cũng cảm thấy chút hy vọng.
"Mẹ, trưởng thôn cũng đúng, nếu Hồng Châu bỏ , tại để tờ giấy ?"
Nhị Cẩu cũng cảm thấy đối xử với Trương Hồng Châu, lý do gì mà cô bỏ cả.
"Thế , nếu một thời gian nữa mà cô trở về, thì các cứ báo cảnh sát là ."
Trưởng thôn đưa cách giải quyết, dù chuyện cảnh sát tìm Trương Hồng Châu thì cũng liên quan đến ông.
", đúng, trưởng thôn quả nhiên kiến thức rộng rãi, chúng nghĩ đến việc thể báo cảnh sát nhỉ." Cha của Nhị Cẩu liên tục gật đầu.
"Chúng theo lời trưởng thôn, cứ đợi một thời gian hẵng tính, nếu Hồng Châu về, chúng sẽ báo cảnh sát tìm cô ."
Mẹ của Nhị Cẩu cũng dần bình tĩnh .
"Ừ, nếu việc gì nữa thì về , cũng muộn ." Trưởng thôn bắt đầu hối thúc bọn họ về, ông cũng cần nghỉ ngơi sớm.
Ba nhà Nhị Cẩu đường về nhà, trong lòng ai nấy đều vui.
Đặc biệt là Nhị Cẩu, hiểu tại Trương Hồng Châu về nhà đẻ mà cho .
Tốt gì cũng là cùng chung giường chung chăn gối vài năm liền, nghĩ tới trái tim của Trương Hồng Châu vẫn ở đây.
Nhị Cẩu cảm thấy lẽ bản bao giờ thật sự hiểu rõ Trương Hồng Châu. Đợi khi cô về, nhất định hỏi cho rõ ràng.
Ba ngày , cuối cùng Trương Hồng Châu cũng đến Thượng Hải, nơi quen thuộc xa lạ.
"Cuối cùng trở ."
Trương Hồng Châu cảm thấy vô cùng phấn khích, cuối cùng cô cũng thoát khỏi nông thôn, trở một thành phố.
Bước chân của Trương Hồng Châu dứt khoát tiến về phía xe buýt đến Học viện Giao thông.
Sau khi đến trường, Trương Hồng Châu thủ tục nhập học và nộp 20 tệ tiền học phí, cũng may quá đắt.
Trương Hồng Châu nhận chìa khóa phòng ký túc xá, năm nay tuyển sinh nhiều, sắp xếp mỗi phòng chỉ bốn .
Khi đến ký túc xá, các cô gái khác vẫn đến, Trương Hồng Châu chiếm ngay vị trí , cửa, kín đáo sự riêng tư.
Chỉ điều là gì cả, lúc mới đến thấy khác đều mang theo chăn, chiếu các thứ, còn Trương Hồng Châu thì gì, chỉ thể bỏ tiền mua.
Thực cũng thể về nhà lấy, nhưng Trương Hồng Châu chán ghét căn nhà đó.
Cô xuống nông thôn mấy năm nay, những lá thư gửi tới lúc đầu là để xin tiền và lương thực.
Sau đó là những lời mắng nhiếc cô vô lương tâm, cắt đứt quan hệ với cô.
Mục tiêu của Trương Hồng Châu chính là học đại học tìm một thành thật để kết hôn.
Ngày hôm , Vương Tiểu Thanh và Trương Vũ sẽ đến thành phố Tương, nên hôm nay bọn họ cất chăn và ga trải giường trong nhà gian, thậm chí còn mang theo cả chiếc tivi.