“Hả, còn nhập viện ?” Nhị Cẩu ngờ phiền phức như .
“Nếu nhập viện, nhà cô ở thị trấn ? Cô thể hàng ngày cứ về về , nhập viện tốn bao nhiều tiền, phòng ba một ngày chỉ một hào, năm ngày tổng cộng hết năm hào. Sau đó, truyền dịch trong năm ngày tiền thuốc men cũng chỉ một đồng, ngàn vạn nên tiếc tiền, nếu khó mà con .”
Nữ bác sĩ thấy Nhị Cẩu chút do dự, liền quyết định giúp đỡ đến cùng, bắt đầu thuyết phục, nông thôn đến chuyện liên quan đến sinh con sẽ đồng ý chữa bệnh ngay.
“Được, , , chúng nhập viện,” Nhị Cẩu nếu chữa bệnh khó mà con , nên đành đồng ý.
Nhị Cẩu đưa Trương Hồng Châu đến khoa nội trú nộp tiền thế chấp, Trương Hồng Châu thuận lợi giường bệnh, đắp chăn.
“Anh về , ở đây cũng việc gì cần, em chỉ truyền vài ngày thôi, ở vài ngày tới mùng 10 xuất viện, em sẽ trở về."
Trương Hồng Châu chỉ mong Nhị Cẩu nhanh chóng về, như cô mới thể ôn thi.
“Được, cần mang đồ ăn đến ?” Nhị Cẩu nghĩ, về nhà hấp vài cái bánh bao, bánh ngô gì đó mang đến cho cô.
“Không cần , nãy em thấy nhà ăn, em chỉ cần mua chút cháo, bánh bao gì đó ăn qua loa cho xong bữa là .” Trương Hồng Châu lắc đầu.
“Vậy về đây”. Từ khi Nhị Cẩu kết hôn với Trương Hồng Châu đến nay, hầu như ngày nào cũng , mặc dù công điểm nhiều lắm, bốn năm công điểm, nhưng cũng đủ khiến Nhị Cẩu mệt lử , chỉ nhanh nhanh về nhà ngủ.
Nhìn Nhị Cẩu cuối cùng cũng về, Trương Hồng Châu thở phào nhẹ nhõm, kéo rèm giường , cởi áo bông lấy sách , trong áo bông, áo len, trong quần đều nhét đầy sách, may mà mùa đông thể mặc nhiều đồ, bằng cũng giấu sách như thế nào để mang đến.
Trương Hồng Châu bắt đầu chuyên tâm ôn thi, thậm chí quên cả ăn ngủ, mãi đến tối mới nhớ ăn cơm, liền đến nhà ăn mua bát mì sợi.
Sáng ngày mùng 6, Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh đến nhà cả chào hỏi, rằng mấy ngày nữa thi nghiệp trung học nên hai sẽ ở thị trấn vài ngày.
Chị dâu và bà Vương còn định luộc vài quả trứng gà cho hai mang theo, nhưng hai từ chối, trong gian tích trữ đủ thức ăn, căn bản cần mang theo gì nhiều.
Hai trang nhẹ nhàng trận, quần áo gì gì khác cũng để hết trong gian.
Trương Vũ đạp xe chở Vương Tiểu Thanh tới thị trấn, thị trấn chỉ một trường trung học, cho nên điểm thi cũng chỉ một chỗ .
Hai tới gần trường, thị trấn cũng nhiều nhà trọ, hai họ chọn một nhà trọ trông quá cũ kỹ.
Thuê một phòng giường đôi, hai phòng kiểm tra một chút, thấy cũng tạm , dù thì hai cũng ngủ giường , ngủ trong gian vẫn hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-198.html.]
Hai gian, sắp xếp gian một chút, ôn thi luôn trong gian luôn, thấy lạnh chút nào.
Sáng ngày 7 tháng 12 năm 1977, các thí sinh đến từ khắp nơi, trong đó cả những trung niên.
Tiếng còi thông báo phòng thi, Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh may mắn xếp cùng phòng thi.
Buổi sáng, bọn họ còn gặp Hoàng Cẩm ở bên ngoài, Hoàng Cẩm rằng tối qua mới đến và cũng thuê nhà trọ.
Lúc Trương Hồng Châu đến thi, còn đeo khẩu trang, tiến phòng thi mới tháo .
Không vì gì khác, chỉ sợ trong thôn thấy, với gia đình Nhị Cẩu, thì cô sẽ xong đời.
Ba ngày ...
Các thí sinh vui vẻ lao khỏi phòng thi, nhảy cẫng lên, hét to, thì nắm tay .
Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh vui vẻ khỏi phòng thi, hai chợ đen mua thức ăn, về nhà ăn mừng.
Trương Hồng Châu khỏi phòng thi, trở bệnh viện, vứt hết tất cả tài liệu ôn thi , tối đó còn quán ăn một bữa ngon, coi như tự thưởng cho .
Trương Vũ và Vương Tiểu Thanh đạp xe về nhà, tiên Trương Vũ sẽ đến nhà cả báo tin mời cả nhà tối nay sang nhà ăn cơm.
“Trương Vũ, bảo cả nhà đến luôn , đến xem tivi,” Vương Tiểu Thanh thích xem tivi, nhưng đôi khi ngại sang xem, hiện tại trong thôn cũng chỉ nhà trưởng thôn và nhà cô tivi.
Trước đây chị dâu cũng dự định sẽ mua tivi nhưng đúng lúc mang thai, trong nhà thiếu một kiếm tiền, nhiều thêm một ăn, cho nên bọn họ quyết định mua nữa.
“Biết .”
Trương Vũ đem đồ mua về đều đặt bếp lò, đạp xe đến nhà cả, đạp xe chủ yếu vì Tiểu Thạch thích xe đạp.
“Tiểu Thạch, chị dâu, …” Trương Vũ đạp xe đến cổng gọi. Anh cả thì chắc đang việc.
Ngay lập tức, Tiểu Thạch liền hấp tấp chạy , bà Vương đuổi theo phía bảo chạy chậm .
“Chú út…” Tiểu Thạch chạy tới sà lòng Trương Vũ.
“Tiểu Vũ, về , Tiểu Thanh ?” Bà Vương thấy Vương Tiểu Thanh .