Ngô Vệ Giang đưa đồ ăn sáng cho xưởng trưởng Ngô, ông bắt đầu ăn sáng, còn Lưu Thái Hồng thì từ từ đút cháo cho bà cụ, kèm theo chút dưa muỗi, nhưng dám cho ăn nhiều dưa muối, sợ dày của bà cụ định .
Hôm qua xưởng trưởng Ngô hỏi bác sĩ, bác sĩ thật bà cụ viêm dày, già sức đề kháng kém, nên ăn uống lung tung.
"Ba, lát nữa dì Lưu sẽ ở chăm bà nội, con đưa ba về nhà nghỉ ngơi. Tối nay con sẽ dì Lưu, sáng mai chúng đón bà nội xuất viện."
Ngô Vệ Giang cảm thấy bà cụ còn vấn đề gì, nhiều ở đây cũng vô ích. Anh và ba đều là nam, chăm sóc bà cụ cũng tiện, ban ngày để dì Lưu ở chăm sóc vẫn hơn một chút.
"Ừm, ." xưởng trưởng Ngô ăn sáng xong, chuẩn về nhà tắm rửa.
"Mẹ, con về nhà nhé, ngày mai xuất viện bọn con đến đón ."
Xưởng trưởng Ngô nhớ còn chút công việc còn xử lý, về nhà nốt.
"Được, , , con về nghỉ ngơi ."
Tinh thần bà cụ phục hồi, vấn đề gì.
Hai cha con rời bệnh viện. Ngô Vệ Giang suy nghĩ .
"Ba, bữa sáng hôm qua mua ngon, khiến bà nội tiêu chảy. Ba đừng trách . Mẹ cũng chỉ là vô tình gây thôi, thực sự cảm thấy áy náy lắm."
Ngô Vệ Giang sợ xưởng trưởng Ngô trách bà Ngô, vì chủ động chuyện với xưởng trưởng Ngô.
"Đứa ngốc, ba tính của con chứ. Bình thường con miệng lưỡi sắc bén nhưng lòng thiện lương. Hôm đó ba sẽ mua bữa sáng cho bà nội, thấy ba ngủ ngon nên gọi ba dậy, tự mua. Làm ba thể trách ."
Vốn xưởng trưởng Ngô để tâm, nhưng khi chuyện với con trai xong thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn, chuyện thể trách Tiểu Ly .
Ngô Vệ Giang gật đầu, ba trách thì yên tâm. Vốn dĩ thời gian gần đây mối quan hệ giữa hai chút căng thẳng , kết quản xảy chuyện nữa. Anh thật sự chút lo lắng cho ba .
Ngô Vệ Giang lái xe đưa ba về nhà, ở nhà, chắc là chợ về.
"Vệ Giang, ba xử lý chút việc, khi nào ăn cơm thì gọi ba."
Xưởng trưởng Ngô là trách nhiệm với công việc, mặc dù trong thời gian đang nghỉ Tết nhưng vẫn một quy định của nhà máy và một chỉ thị của cấp cần xem xét qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-158.html.]
"Vâng, ba." Ngô Vệ Giang hiếm khi thư giãn, về nhà hai ngày nhưng vẫn thời gian nghỉ ngơi.
Ngày đầu tiên về thì lo chuyện cãi vã của ba , hôm qua vì chuyện bà nội bệnh mà lo lắng.
Hôm nay cuối cùng cũng thể nghỉ ngơi một chút, Ngô Vệ Giang sô pha xem ti vi.
Nửa tiếng , bà Ngô mua thức ăn trở về, trong giỏ đầy thức ăn.
"Vệ Giang, con về , ba con ?" Bà Ngô lo xưởng trưởng Ngô vì chuyện hôm qua mà giận về ăn nhà ăn cơm.
"Ba còn chút công việc, đang ở thư phòng, ba khi nào ăn cơm thì gọi ba."
"Được , bà nội con khỏe ?"
Bà Ngô hỏi thêm, cũng sơ thực sự chuyện gì xảy vì bữa sáng mà mua.
"Không , đang hồi phục . Hôm nay truyền dịch, ngày mai viện, mai chúng đến đón bà nội."
"Được, việc gì là ." Bà Ngô gật gật đầu, bếp chuẩn bữa trưa.
Tại bệnh viện.
Bà cụ ăn no xong, việc gì liền bắt đầu suy nghĩ lung tung.
"Tiểu Lưu, cô cũng ngoài, thật lòng với cô, cảm thấy nhất định là con dâu cố ý tiêu chảy."
Lời khẳng định của bà cụ khiến Lưu Thải Hồng vui, đây chính là hiệu quả mà bà mong .
Không nghĩ tới ông trời cũng giúp , bà vẫn tay mà bà Ngô khiến bà cụ vui.
"Bà ơi, cháu cảm thấy bà chủ chuyện như , như thì lợi gì cho bà . Tuy rằng giữa bà và bà chủ bình thường quá hòa thuận. bà hẳn là dám như . Nếu xưởng trưởng Ngô , chắc chắn sẽ mắng bà ."
Lưu Thải Hồng một cách lấp lửng.
"Con trai đúng là một đứa ngốc nghếch. Năm xưa, chọn sẵn một cô gái cho nó, nhưng nó , nhất quyết cái gì mà tự do yêu đương, thật là con hồ ly tinh mê hoặc . Đáng nên để cô bước cửa nhà họ Ngô. Lúc cô sinh con, đau lưng vì nông. Cô xem, thể đến chăm , nếu tới là tới quấy rối . để bà ngoại đứa nhỏ đến chăm sóc, đó cô còn bảo đứa trẻ đừng gọi là bà nội. Cô xem, cái giống lời con nên ?"