Lưu Thải Hồng dọn dẹp rác xong, thấy dáng vẻ bà cụ vui lắm, liền rằng xưởng trưởng Ngô lát nữa đến thăm.
Bà cụ gật đầu, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khoảng mười mấy phút , gia đình ba xưởng trưởng Ngô đến.
"Mẹ, , tất cả là của con, hôm nay đáng lẽ con nên để ở nhà một ."
Xưởng trưởng Ngô già tám mươi tuổi, khuôn mặt tái nhợt yếu ớt, hối hận thôi, hôm nay nên ngoài, khiến bà cụ chịu khổ .
"Mẹ , chỉ tiêu chảy một chút thôi, bây giờ tiêu chảy nữa ."
Làm bà cụ trách cứ con trai , chuyện ai cũng lường .
"Tiêu chảy? đang yên đang lành, tiêu chảy, ăn đồ ăn thừa từ tối qua , cho nên…
Xưởng trưởng Ngô còn hết câu bà cụ ngắt lời.
"Không , hôm nay chỉ mới ăn sáng, còn tới trưa nôn mửa và tiêu chảy , nếu như tiểu Lưu trở về, thể c.h.ế.t trong nhà ."
Bà cụ thật sự ơn Lưu Thải Hồng, nghĩ bản tiêu chảy suýt nữa mất nước, trong nhà ai chăm sóc. Thuê cô bảo mẫu đúng là thuê đúng .
"Cái ... bữa sáng hôm nay là do con bảo Tiểu Lỵ mua ở bên ngoài. Tất cả đều là của con, do con lười nấu bữa sáng, , đồ ăn bên ngoài sạch, con mua nữa.”
Xưởng trưởng Ngô ngờ bữa sáng vấn đề, hối hận thôi.
Bà cụ là bà Ngô mua, liền cảm thấy bà Ngô ý , cố ý mua bữa sáng cho bà ăn, nhưng lúc tâm tình , cũng gì, chỉ là ở trong lòng âm thầm ghi nhớ.
"Mẹ ngủ chút." Cả ngày hôm nay bà cụ mệt mỏi nhiều, thực sự chuyện thêm nữa.
"Được, , nghỉ ngơi , bọn con ngoài." Xưởng trưởng Ngô đắp chăn cho bà cụ ngoài.
Bà cụ ở phòng đơn, bên cạnh còn giường cho nhà chăm sóc.
"Tiểu Lưu, bác sĩ ?" xưởng trưởng Ngô đóng cửa phòng mới nhẹ giọng hỏi.
"Bác sĩ bà cụ ăn đồ ăn sạch sẽ, dẫn đến nôn mửa và tiêu chảy, cần truyền dịch trong hai ngày." Lưu Thải Hồng kể nguyên văn lời bác sĩ.
"Ồ, xem đúng là bữa sáng vấn đề . Tiểu Lỵ, đừng mua ở tiệm đó nữa."
Xưởng trưởng Ngô trách bà Ngô, nhưng trong lòng vẫn chút thoải mái.
"Biết ." Giọng của bà Ngô cũng mấy vui vẻ, ý gì đây, cứ như thể bà cố ý .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-155.html.]
Dù bà và bà cụ từ tới nay hợp , nhưng bà cũng đến mức hại bà cụ. Làm cho bà cụ nôn mửa, tiêu chảy, tốn tiền của , trong khi đó xưởng trưởng Ngô và Ngô Vệ Giang còn chăm sóc nữa, bà đời nào chuyện ngu ngốc đến như .
"Tiểu Lưu, may mà cô về kịp thời. Từ tháng lương của cô tăng lên hai mươi lăm đồng."
Xưởng trưởng Ngô quên cảm ơn Lưu Thải Hồng, tiện thể tăng lương cho Lưu Thải Hồng.
"Cảm ơn ông, sẽ việc chăm chỉ."
Lưu Thải Hồng vui vẻ cúi đầu, ngờ nhanh như tăng lương, từ giờ về mỗi tháng hai mươi lăm đồng, một năm ba trăm đồng.
"Tối nay sẽ ở trực, tiểu Lưu phụ trách ban ngày, bây giờ cô về cùng Tiểu Ly và Vệ Giang, sáng mai cô ."
Xưởng trưởng Ngô nghĩ Lưu Thải Hồng chăm sóc bà cụ ban ngày sẽ hơn, buổi tối cũng gì, tự ở là .
"Ba, để con ở . Con còn trẻ, sức khỏe hơn." Ngô Vệ Giang cũng ba chia sẻ một chút.
"Ngày mai đến lượt con, tối mai con ngủ ở bệnh viện. Thôi, về ."
Xưởng trưởng Ngô con trai hiếu thảo, nhưng tự trực một đêm cũng .
Ngô Về Giang lái xe, ba về đến nhà gần tám giờ.
"Bà chủ, chủ, hai ăn tối ? Nếu vẫn thì để nấu mì."
Lưu Thải Hồng nhớ tới bản còn ăn tối, chắc bọn họ cũng ăn.
"Chúng vẫn ăn, cô nấu ." Bà Ngô trả lời , đúng là chút đói bụng.
Lưu Thải Hồng bếp, thấy còn dư ít thức ăn từ tối qua, thịt rau, cho nấu cùng mì sẽ ngon hơn.
Khoảng mười phút , mì nấu xong, Lưu Thải Hồng mang hai bát mì.
"Bà chủ, chủ, ăn mì thôi."
Bà Ngô và Ngô Vệ Giang bàn bắt đầu ăn, Lưu Thải Hồng cũng ở phòng bếp múc một chén chậm rãi ăn.
Trong nồi vẫn còn, Ngô Vệ Giang ăn thêm , nên Lưu Thải Hồng ăn chậm , nếu như đều ăn hết, thì khó xử.
Lưu Thải Hồng ăn xong một chén nhỏ, liền đến bàn ăn hỏi.
"Cậu chủ, ăn thêm ? Trong nồi vẫn còn nhiều."
"Được, thêm nửa bát nữa." Ngô Vệ Giang ăn ngon lành.