"Trời ơi, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?" Thôn trưởng nghe nói liền đền đây, nhìn cảnh tượng trước mắt liền thấy đau đầu, Vương Mộng Mộng và Nhị Cẩu quần áo xộc xệch không chỉnh tề, mẹ Nhị Cẩu thì đang ngồi dưới đất kêu gào, Trương Hồng Châu nằm trên đất chảy đầy máu.
"Mau, mau đưa cô ấy lên ghế ngồi," trưởng thôn nhớ rõ cô ta đang mang thai, nhưng nhìn thấy trên mặt đất nhiều m.á.u như vậy, chắc không giữ được nữa.
Hai bà thím bên cạnh vội vàng đưa Trương Hồng Châu lên ghế, sau đó đi nấu nước nóng.
Vương Mộng Mộng sợ hãi, cài lại cúc áo, đang định chạy trốn thì bị trưởng thôn chặn lại.
"Cô đừng đi vội, chuyện này vẫn chưa xong đâu, sao cô lại ở đây từ sáng sớm, người có phải bị cô đánh không?" trưởng thôn thấy cô ta bộ dáng lúng túng.
"Tôi, tôi," Vương Mộng Mộng cũng không rõ, tối qua bản thân rõ ràng ngủ ở điểm tri thức, không hiểu sao sáng nay lại nằm trên giường Nhị Cẩu.
"Trưởng thôn, không thể để cô ta đi, cô ta đẩy tôi ngã, đau hết cả lưng, lại còn đánh con dâu tôi, ông xem sảy thai đến nơi rồi," mẹ Nhị Cẩu vội vàng kể tội Vương Mộng Mộng cho trưởng thôn nghe.
"Cô, Vương Mộng Mộng, cô đang yên lành ở điểm tri thức, sao lại chạy đến đây gây sự, cô và Trương Hồng Châu có ân oán gì, cô ấy đang mang thai, có lý do gì, sao lại đánh nhau?" Trưởng thôn mắng một trận.
"Cô ta trèo lên giường con trai tôi, dụ dỗ nó." Mẹ Nhị Cẩu không sợ mất mặt, bà ta cảm thấy lời mình nói ra vốn là sự thật.
"Tôi không có, tôi không có, tối qua tôi ngủ ở điểm tri thức, buổi sáng thức dậy không biết sao lại ở đây rồi"
Vương Mộng Mộng giải thích nhưng không có ai tin, cũng không có ai nói gì, nhưng mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ.
Nhị Cẩu thấy m.á.u dưới người Trương Hồng Châu, sợ đến mức chân mềm nhũn, đi tới trước mặt Trương Hồng Châu.
"Vợ, em phải tin anh, anh thật sự không làm gì với cô ta cả, sáng sớm tỉnh dậy thấy bên cạnh là bà béo c.h.ế.t tiệt kia, anh mới sợ hãi kêu lên" Nhị Cẩu nhìn Trương Hồng Châu giải thích.
Trương Hồng Châu quay đầu đi, không biết có nên tin lời hắn ta hay không, sự việc này quá kỳ lạ, cảm giác đau đớn dưới bụng khiến cho Trương Hồng Châu không thể tập trung tinh thần.
"Bác sĩ Tôn đến rồi!"
Bác sĩ Tôn nhanh chóng đi vào, người dân đã nói có khả năng sinh non. Bác sĩ Tôn vào kiểm tra lượng m.á.u chảy, rồi bắt mạch.
Bác sĩ Tmôn mở hòm thuốc ra lấy một viên thuốc cho Trương Hồng Châu.
"Bác sĩ Tôn, đây là thuốc gì, con tôi có sao không?" Nhị Cẩu lo lắng đứa bé này không giữ được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-ve-thap-nien-70/chuong-108.html.]
"Đây là thuốc cầm máu, m.á.u chảy nhiều quá, đứa bé này không giữ được, tôi giúp cô ấy cầm máu," bác sĩ Tôn giải thích một câu. Rồi bảo hắn đi ra ngoài.
Bác sĩ Tôn bấm vài huyệt vị cho Trương Hồng Châu, sau mười phút, m.á.u đã ngừng chảy.
Bác sĩ Tôn thở phào nhẹ nhõm.
Bà thím bên cạnh giúp Trương Hồng Châu vệ sinh sạch sẽ, rồi đeo băng vệ sinh, khắp nơi đều là máu, nếu không vệ sinh sẽ dễ bị nhiễm trùng.
Bà thím nhà bên cạnh phàn nàn đúng là xui xẻo, nhưng mẹ Nhị Cẩu thắt lưng đang đau cũng không thể làm gì được, nên họ đành phải giúp.
Giúp Trương Hồng Châu dọn dẹp xong, lại đỡ cô ta lên giường nằm, bác sĩ Tôn để lại vài gói thuốc, dặn mẹ Nhị Cẩu, mỗi ngày hai gói, đun cho Trương Hồng Châu uống.
"Ôi trời ơi, cháu của tôi, trưởng thôn, con đàn bà độc ác này g.i.ế.c cháu tôi rồi, xin trưởng thôn giúp chúng tôi phân xử," Mẹ Nhị Cẩu vẫn còn ngồi dưới đất kêu gào c.h.ế.t đi sống lại, cũng không biết có nghe được lời của bác sĩ Tôn hay không.
"Được rồi, được rồi, đừng kêu gào nữa, mọi người đi làm việc đi, người nhà Nhị Cẩu vào đây"
Trưởng thôn thấy đến giờ đi làm, liền thúc giục mọi người đi làm, rồi đứng trước cửa phòng Nhị Cẩu, ra hiệu cho bọn họ đi vào.
Bố của Nhị Cẩu đỡ mẹ Nhị Cẩu dậy, mẹ Nhị Cẩu cảm giác vọt đến thắt lưng, lưng đau suýt không đứng dậy nổi.
Nhị Cẩu đi vào phòng nhanh chóng mặc quần áo vào.
"Nhị Cẩu, cậu nói trước chuyện gì xảy ra," trưởng thôn không tin Vương Mộng Mộng sẽ để mắt đến loại người như Nhị Cẩu.
Tuy rằng cô hơi béo, nhưng Nhị Cẩu cũng không đẹp trai, không có tiền, lại còn có vợ. Thật khó mà tin được Vương Mộng Mộng lại chủ động trèo lên giường Nhị Cẩu.
"Trưởng thôn, tôi thực sự bị oan, tối qua tôi ôm vợ đi ngủ, ngủ một mạch đến sáng, tỉnh dậy liền thấy bên cạnh là cô béo này." Nhị Cẩu cảm thấy bản thân vô cùng ấm ức.
"Trưởng thôn, tối hôm qua Nhị Cẩu ngủ từ sớm, tôi bị muỗi cắn cho nên tôi đi ra nhà chính ngủ, tôi tin đây không phải lỗi của Nhị Cẩu mà là con đàn bà dâm phụ này..."
Trương Hồng Châu còn chưa nói hết câu đã bị đau bụng.
"Được rồi, đồng chí Trương đang không khỏe thì nói ít thôi." Trưởng thôn nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Trương Hồng Châu.
"Vương Mộng Mộng, cô nói đi, sao cô lại ở đây" trưởng thôn hỏi Vương Mộng Mộng.