đang  ở chiếc ghế dài nơi góc đảo, tay chống cằm trầm tư suy nghĩ:
Bây giờ nên  gì cho thư giãn nhỉ?
Bỗng một bóng đen phủ xuống, là Lục Huân. Khóe miệng   hiện lên một nụ  nhàn nhạt,  chút giễu cợt:
"Sao ? Vương phu nhân vất vả lắm mới mời  đến đây, định dùng thủ đoạn nào tiếp theo để bao nuôi ?"
: "???"
Xin hỏi cái nguyên tác c.h.ế.t tiệt    những gì thế?!
 với tư cách là một phú bà chân chính,    thể lùi bước?  ngẩng đầu, mắt liếc   một cái lạnh lùng:
"Xin  nhé, bản phu nhân bây giờ thích trai trẻ cơ."
Lục Huân: "..."
Sắc mặt  đàn ông  lập tức sầm xuống, hừ lạnh một tiếng:
"Thế thì càng ."
"Còn nữa" Anh  gằn giọng, "Làm ơn nhắn  với quý tử nhà phu nhân, nếu  lôi kéo  về công ty , thì đừng vẽ mấy cái bánh viển vông vô dụng nữa."
Ồ hô, thì  thằng quý tử đó mở công ty giải trí cơ đấy?
  theo dõi mấy hôm,  ngờ   vở kịch  thế .  đặt tay lên vai Lục Huân, tươi  đầy ẩn ý:
"Thế  ,  cứ qua đó, dốc sức 'giúp'  sụp tiệm.  thì đưa  lợi ích thật sự."
Không ai  thể ức h.i.ế.p Giang Giang  mặt   vẫn sống yên . Nếu Giang Giang vẫn còn là một não yêu đương chính hiệu,  thì  sẽ đưa luôn cả   tay con bé, để con bé  chơi  thì chơi!
Mắt Lục Huân thoáng lóe lên tia sáng, rõ ràng  chút d.a.o động.
"Đùa thật ? Hắn   con ruột của phu nhân ?"
Hỏi thừa! Tất nhiên là   !
 ngoài mặt  vẫn  vẻ thở dài đầy cảm khái:
"Haiz, trẻ con mà... Không ăn chút đau khổ,    lời?"
Điều khiến   ngờ tới chính là nguyên tác đột ngột bẻ lái.
Chưa đầy bao lâu  khi trở về nước, ba của Trần Giang gặp tai nạn xe nghiêm trọng, cần truyền m.á.u gấp. Gia đình lập tức  kiểm tra nhóm máu,  phát hiện  một sự thật động trời:
Đứa con gái  họ nâng niu suốt hai mươi năm     quan hệ huyết thống với họ.
Lần theo manh mối, họ phát hiện năm xưa tại bệnh viện  sự tráo đổi trẻ sơ sinh. Đứa con gái ruột thịt của họ   một gia đình họ Bạch  quê ôm nhầm mang .
Không sai, chân mệnh thiên kim là Bạch Liên Liên. Cả nhà họ Trần đều sững sờ.
Nhất là khi  đó, vì chuyện vị hôn phu  hủy hôn với Trần Giang để đến với một thực tập sinh trong công ty, mà cả giới thượng lưu xôn xao.
Mẹ Trần tức giận đến mức đích  tới khu trọ của Bạch Liên Liên, lên mặt dạy đời, nhục mạ cô  thậm tệ. Vậy mà giờ đây, cô gái từng chen chân  tình cảm  khác ...  chính là con gái ruột của bà ?!
...
Khi  vội vàng đến nhà họ Trần, thì Bạch Liên Liên   đón về từ lâu, Vương Sở Thiên cũng ở đó, cả hai đều tràn ngập niềm vui hiện rõ trong mắt.
Gia đình họ Trần vây quanh Bạch Liên Liên hỏi han ân cần, hệt như  đổ dồn  bộ tình thương thất lạc suốt hai mươi năm lên  cô  chỉ trong một đêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-thanh-me-chong-ac-doc-trong-tieu-thuyet-ngon-tinh/chuong-4.html.]
Đây là bản năng của con ,   trách họ.
 khi  thấy Trần Giang  lặng lẽ, cô độc ở góc phòng với vẻ mặt u sầu đầy lạc lõng   thể kìm nổi cơn giận.
"Giang Giang,"  đau lòng bước đến gọi,
"Sao   một  thế ?"
Con bé sững ,  như đứa trẻ sắp chìm đắm, bất giác níu lấy vạt áo , nghẹn ngào  nấc:
"Dì Vương... giờ con  còn nhà nữa... Sở Thiên  cần con... ba  cũng  cần con..."
Giọng tuy nhỏ, nhưng tất cả   xung quanh đều  thấy rõ ràng.
Trần phu nhân lúng túng lên tiếng:
"Con bé ngốc    linh tinh gì thế, thông gia đến  ? Mau qua đây  ."
Bạch Liên Liên cũng  chịu kém cạnh, đôi mi dài chớp chớp, hàng nước mắt tuôn   chút báo :
"Chị hiểu lầm   ... là Liên Liên sai, tất cả là  của em... Em cứ nghĩ chị sẽ  để bụng..."
"Con yêu, chính con mới là  chịu khổ...   trách con  chứ?" Trần phu nhân ôm chặt lấy cô , còn lườm Trần Giang một cái.
"Giang Giang , con  hiểu chuyện một chút, đừng bướng bỉnh nữa."
Quất Tử
 siết chặt lấy bàn tay lạnh cóng của Trần Giang,  truyền cho con bé chút ấm áp.
Đồng thời,   ,  nể mặt ai, chửi thẳng:
"Cô câm miệng  ? Nhìn gương một cái mà tưởng  thành  xanh thật đấy ?
Còn bà nữa, Trần phu nhân mới  học lớp diễn xuất?"
Không khí lập tức đông cứng  một giây. Lúc , thằng con trai " " nhà  bước  hòa giải.   , nó  đề nghị hủy hôn nữa.
Lý do đơn giản lắm, Bạch Liên Liên giờ là con gái nhà họ Trần, hôn sự vẫn là liên hôn, cưới ai chẳng giống ?
Người nhà họ Trần hiển nhiên  thương lượng xong, lập tức hùa theo lời . Tất cả đều nghĩ  sẽ gật đầu đồng ý. Dù  đây cũng là một cuộc giao dịch  lỗ, chỉ hy sinh một Trần Giang chẳng mấy "giá trị".
"Giang Giang , con nhường nhịn , trong bụng Liên Liên còn  đứa bé của Sở Thiên nữa..." Trần phu nhân lên tiếng khuyên nhủ.
Sắc mặt Trần Giang lúc  trắng bệch đến cực điểm, đôi môi run run,  đám  ngày càng xa lạ  mà chẳng thể thốt  chữ "đồng ý".
 liếc  cái bụng phẳng lì của Bạch Liên Liên, nhẩm tính chắc cũng  gần 5 tháng  chứ? Gầy đến mấy, cũng  thể  lộ bụng chút nào...
Cảm giác  gì đó sai sai, nhưng giờ   lúc truy xét.
"Chắc   đều tưởng   đùa lúc  nhỉ?"  chậm rãi  dậy, nhấp ngụm , vỗ tay hai cái.
Trợ lý Vương và nhóm vệ sĩ bước , tay bưng hàng xấp văn bản chứng nhận tài sản, xếp thành hàng trình diện.
"  công chứng di chúc,    cổ phần của ,  thừa kế tài sản nhà họ Vương"
 mỉm   tiếp, từng chữ rành rọt:
"Điều kiện duy nhất chính là: cưới Trần Giang."
Và còn một điều    : nếu Giang Giang  vui, tất cả tài sản   thể  thu hồi bất cứ lúc nào.
"Khốn thật!" Vương Sở Thiên chửi to một câu, ánh mắt như bùng cháy:
"Mẹ điên  ? Cô  cho  ăn bùa mê thuốc lú gì mà  hồ đồ đến mức ?!"