Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 993
Cập nhật lúc: 2024-09-20 23:04:30
Lượt xem: 156
Tạ Tam ôm bé con đã tắm sạch sẽ lên. Trình Dao Dao lấy khăn tắm lau khô người cho bé, sau đó đặt bé lên cái đệm nhỏ ở bên cạnh.
Bé con thuận thế nằm trên đệm, bé ôm bình sữa phùng má mút, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Trình Dao Dao nói : « Đây là bé Hai. »
Ta Chiêu bé một bé khác lên, đứa bé giãy dụa không ngừng, cái chân ngắn đạp lung tung.
Không cần Trình Dao Dao nhận xét, Tạ Tam đã nói trước : « Đây là bé Tư. »
Bốn đứa con lớn dần cũng nhận ra được sự khác biệt nhỏ xíu. Anh cả Tạ Minh Lang to nhất, bé luôn nghiêm túc nhíu đôi lông mày nhỏ. Bé Hai Tạ Minh Quân rất thích ngủ, chỉ cần cho bé một bình sữa sau đó để Cường Cường trông bé, bé có thể chơi một mình nửa ngày. Bé Ba Tạ Minh Giác là bé tóc quăn, nhìn ngoại hình của bé có thể phân biệt dễ nhất. Bé tóc quăn còn nhỏ nhưng mỗi lần đái ra giường liền biết ném cái đệm nhỏ sang chỗ anh của bé, sau đó làm nũng với mọi người, người trong nhà không nỡ phê bình bé, Tạ Tam dạy dỗ hai lần bé mới sửa lỗi.
Bé Tư Tạ Minh Dao khác hẳn ba người anh. Bé là người sinh ra cuối trong bào thai bốn, bé nhỏ nhất nhưng tính tình lại lớn nhất, chỉ cần động vào liền khóc ầm ĩ, nhưng bé thích trêu ba anh trai của bé nhất, lần nào bé cũng bị chèn ép khóc to.
Nhưng Tạ Tam nói bé Tư giống Trình Dao Dao nhất nên hắn sẽ thiên vị bé Tư hơn một chút, hắn trực tiếp đặt tên Dao rồi nuôi như con gái.
Trình Dao Dao nhìn mặt bánh bao của con yêu, cô ngạc nhiên nói : « Giống chỗ nào ? »
Lúc này bé Tư giãy dụa khóc lóc om sòm trong n.g.ự.c Tạ Tam, bỗng nhiên Trình Dao Dao cảm thấy cảnh này quen quen, cô vội vàng bỏ ý niệm này đi.
Trình Dao Dao nhét bình sữa vào miệng bé Tư, sau đó ôm lấy bé : «Con trai ngoan, không phải con không muốn tắm rửa sao ? Chúng ta tắm xong rồi nè. »
Trực giác của bé con biết mẹ bé sẽ không nuông chiều thói quen thích gây chuyện của bé, hơn nữa trên người mẹ cũng thơm thơm mềm mềm, bé vui vẻ nằm trong n.g.ự.c mẹ uống sữa.
Lúc Trình Dao Dao pha sữa bột có cho thêm mấy giọt linh tuyền, bốn đứa con thích ứng rất tốt, bé nào cũng khỏe mạnh. Bé Tư bé nhất cũng hay ăn chóng lớn đuổi kịp ba người anh trai.
Trên đệm có mấy bộ quần áo nhỏ, bên trên thêu tên của từng bé. Trình Dao Dao cầm lên xem: “Đây không phải là quần áo của con mà.”
Mấy bộ quần áo này rất đẹp nhưng từ trước đến nay bốn đứa bé chỉ măc quần áo dì Tiểu Phi và bà nội làm.
Động tác tắm rửa của Tạ Tam dừng lại, hắn nói: “Bố vợ mang tới.”
Tạ Tam nhìn Trình Dao Dao. Trình Dao Dao quay lưng về phía hắn, hắn không thấy rõ vẻ mặt của cô.
Tạ Tam lau khô người cho bé con, bé con mềm mại nhào lên đệm. Tạ Tam đi tới ôm Trình Dao Dao từ phía sau: “Em Dao Dao, đây là tấm lòng của người làm ông ngoại.”
Hôm đó Trình Chinh xách một túi sữa bột và quần áo trẻ em đến, ông đứng ở cổng biệt thự một lúc lâu cũng không dám gõ cửa. Đến lúc Tạ Tam đi làm về thấy mới không để ông đến phí công.
Trình Nặc Nặc vẫn bị giam trong bệnh viện tâm thần. Trình Chinh kiên quyết ly hôn với Ngụy Thục Quyên, ông còn cho bà một ít phí tiêu dùng. Nhưng số tiền đó bị nhà mẹ đẻ của Ngụy Thục Quyên lừa lấy đi hết, Ngụy Thục Quyên lại đến đơn vị của Trình Chinh làm loạn mấy lần, người nhà họ Ngụy cũng đi theo làm loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-993.html.]
Bởi vì chuyện của Trình Nặc Nặc, Trình Chinh đắc tội với lãnh đạo trực tiếp – cậu của Thẩm Yến, hơn nữa người nhà họ Ngụy làm ầm ĩ suốt ngày, ông không làm tiếp ở trong đơn vị được nữa. Cuối cùng Tạ Tam lén giải quyết người nhà họ Ngụy, sau đó khai thông quan hệ mới làm cuộc sống của Trình Chinh ở đơn vị tốt hơn.
Bây giờ Trình Chinh sống lẻ loi một mình nhưng tinh thần lại tốt hơn lúc trước nhiều. Nhưng ông có một đứa con đang bị nhốt ở trong bệnh viện tâm thần và một đứa con ông cảm thấy áy này, dù Trình Dao Dao ở Thượng Hải, ông cũng không dám đến tìm cô.
Mấy lần Trình Dao Dao và Tạ Tam tan học thấy Trình Chinh trốn ở sau cổng trường nhìn bọn họ. Hôm Trình Dao Dao sinh, Trình Chinh cũng ở ngoài phòng bệnh, nhưng ông không đi vào.
Tạ Tam muốn xoa dịu quan hệ của Trình Dao Dao và Trình Chinh nhưng hắn lo lắng Trình Chinh vẫn dây dưa với Ngụy Thục Quyên và Trình Nặc Nặc. Mấy năm này thấy Trình Chinh sống một mình, hắn vẫn để bọn nhỏ nhận ông ngoại.
Tạ Tam ôm Trình Dao Dao kể lại chuyện Trình Chinh đứng ngoài cổng biệt thự bồi hồi và chuyện ông để lại túi sữa, quần áo: “Hình như sức khỏe của bố vợ không tốt, tóc cũng bạc đầu. Anh mời bố vào nhà ngồi nhưng bố không chịu, bố chỉ xin anh ôm mấy đứa nhỏ ra cửa cho bố nhìn một chút…”
Tạ Tam nói mấy câu làm Trình Dao Dao chua xót, cô tức giận: “Có phải em không cho bố thăm cháu trai đâu!”
Tạ Tam vội vàng hôn mí mắt Trình Dao Dao, hắn dỗ dành cô: “Em Dao Dao không khóc. Mấy ngày nữa là tiệc mừng thọ 70 tuổi của bà nội, chúng ta mời bố đến nhé?”
Trình Dao Dao lẩm bẩm: “Tùy anh.”
“Hừ!” Tiếng trẻ con vang lên, bé Tư mân mê miệng, dáng vẻ của bé giống hệt Trình Dao Dao, bé còn nắm chặt bộ quần áo nhỏ không thả.
Trình Dao Dao bật cười, Tạ Tam cũng cười theo, hai người mặc mấy bộ quần áo đáng yêu này cho bé con.
Bốn đứa bé lập tức thơm ngào ngạt, trắng nõn nà, mấy đứa không chịu lăn lộn trên đất nữa mà ôm c.h.ặ.t c.h.â.n bố muốn bố ôm.
Bốn đứa bé kêu to: “Bố, bố, ôm!”
Trình Dao Dao giận dỗi nói: “Tốt lắm, để bố các con ôm hết đi. Mẹ vào phòng bếp nấu canh.”
Cân nặng của bốn đứa nhỏ không ảnh hưởng gì đến Tạ Tam, nhưng bé nào cũng là quả tim nhỏ của Tạ Tam, hắn phải cẩn thận ôm vào trong n.g.ự.c tránh va chạm vào đâu đó.
Lúc Trình Dao Dao đi tới cửa, cô không nhịn được quay đầu nhìn.
Tạ Tam duỗi chân chống tay lên nền cỏ, áo sơ mi trắng ôm sát tấm lưng rắn chắc, bốn đứa con bò qua bò lại trên người hắn giống như mấy con sư tử nhỏ làm nũng với sư tử bố.
Trong lòng Trình Dao Dao rộn ràng như con nai chạy loạn, mặt cô nóng lên. Kết hôn nhiều năm rồi nhưng cô càng ngày càng thích Tạ Tam làm thế nào bây giờ?
Giống như thần giao cách cảm, bỗng nhiên Tạ Tam quay đầu nhìn về phía cô, trong mắt chất chứa tình cảm nồng đậm bao nhiêu năm không thay đổi.
Bốn mắt nhìn nhau, trái tim đập thình thịch như lần đầu gặp nhau.