Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 967: Ngoại truyện 1 - Rắn nước không có độc

Cập nhật lúc: 2024-09-20 22:50:30
Lượt xem: 81

Ngày mùa oi bức, sáng sớm ngọn cỏ dính đầy sương trắng, Trình Dao Dao và mấy người Trương Hiểu Phong cười nói đi làm.

Ánh nắng chiếu xuống ruộng nước sáng long lanh, một thửa ruộng được chia thành mấy rãnh nhỏ, mạ được gieo mấy ngày trước khỏe mạnh thẳng tắp.

“Rắn, có rắn! Cứu mạng!” Bé trai đứng cạnh bờ ruộng nghịch nước hét lên.

Trương Hiểu Phong vội nói: “Mau đi cứu người!”

Có người nhanh hơn bọn cô, một bàn tay to nắm chặt con rắn nước ngọ nguậy.

“Em bị rắn cắn!” Bé trai khóc sướt mướt.

Thanh niên bóp c.h.ặ.t đ.ầ.u rắn, giọng nói lạnh nhạt của hắn làm người ta cảm thấy yên tâm: “Rắn nước không có độc.”

Mấy người lớn đứng bên cạnh cũng an ủi bé: “Rắn nước thường xuất hiện trong ruộng, đừng sợ, đừng sợ.”

Mẹ của bé trai chạy tới ôm con mình, bà vuốt ve an ủi con trai. Người thanh niên im lặng đi ra, hắn vứt rắn nước vào trong rãnh mương. Rắn vàng bò uốn éo vào trong bụi cỏ.

Mấy thanh niên trí thức đứng xem nói: “Ồ, không phải người cứu bé trai là đồng nghiệp của Dao Dao sao?”

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao nheo lại, trong lòng cô hiện ra suy đoán mơ hồ. Cô không quan tâm người bên ngoài mà nhấc chân đuổi theo hắn.

Áo choàng ngắn rách nát cũng không che hết tấm lưng thẳng tắp rắn chắc, đôi chân dài bước nhanh làm Trình Dao Dao đuổi hết hơi.

“Chờ em với!” Trình Dao Dao vừa đuổi theo vừa thở hổn hển: “Chờ em với!”

Cô gái xinh đẹp chạy phía sau, Tạ Tam ngoảnh mặt làm ngơ, bước chân không chậm lại mà còn nhanh hơn.

Giả vờ cái gì chứ. Trình Dao Dao tức giận giậm chân, bỗng nhiên mắt cô xoay chuyển, giọng nói mềm mại: “Anh Tạ Tam… Chân em đau.”

Lưng Tạ Tam cứng đờ, cuối cùng hắn cũng dừng chân quay đầu nhìn cô.

Trình Dao Dao nhân cơ hội chạy đến trước mặt hắn: “Sao anh không đợi em?”

Tạ Tam hờ hững hỏi lại: “Sao tôi phải chờ cô?”

“Chân anh dài, anh đi nhanh quá, em không đuổi kịp.” Trình Dao Dao ôm bụng thở sâu, giọng nói mềm mại như trẻ con.

Bên trong đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam nổi lên ý nghĩa kỳ lạ, hắn nhìn chằm chằm cô.

Trình Dao Dao hất cằm đối mặt với Tạ Tam. Bây giờ cô không sợ Tạ Tam nữa, bởi vì cô nắm được chứng cớ phạm tội của Tạ Chiều rồi.

Hừ, rõ ràng rắn nước không có độc, thế mà hắn lại hút độc cho cô!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-967-ngoai-truyen-1-ran-nuoc-khong-co-doc.html.]

Nhìn dáng vẻ làm nũng của cô, Tạ Tam nghĩ thầm, cô làm nũng cái gì chứ, cuối cùng hắn vẫn gật đầu: “Được. Từ sau sẽ chờ cô.”

Trình Dao Dao lập tức nhét cái túi nhỏ và hộp cơm của mình vào trong n.g.ự.c Tạ Tam: “Hôm nay em muốn ăn quả dâu.”

Tạ Tam gật đầu cười như không cười: “Có cần bắt thêm một con gà rừng cho cô không?”

“Vậy… Vậy cũng quá long trọng rồi. » Trình Dao Dao không nghe ra ý trong lời nói của Tạ Tam, cô nhảy cẫng lên đi trước.

Ôi, lúc đầu cô đinh vạch trần chuyện Tạ Tam chiếm tiện nghi của cô, nhưng bây giờ Tạ Tam đối với cô tốt như vậy, cô lại không đành lòng. Cô quyết định cho Tạ Tam cơ hội chuộc tội.

Tạ Tam nhìn dáng vẻ oai phong lẫm liệt đằng trước, khóe môi lạnh lùng cũng cong lên, sau đó lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.

Buổi sáng Trình Dao Dao cực kỳ lười, cô không những không làm việc còn bắt Tạ Tam đi hái dâu cho cô, cô ngồi dưới bóng cây ăn ngon lành.

Trình Dao Dao ăn nhiều dâu nên buổi trưa cô chỉ ăn nửa cái bánh ngô đã no bụng rồi. Cô đặt nửa cái bánh ngô còn lại vào tay Tạ Tam rồi bảo hắn ăn hết.

Mặt Tạ Tam lạnh xuống. Hắn còn chưa mở miệng, Trình Dao Dao đã nói: “Dù sao em cũng ăn nó rồi, anh phải ăn hết cái bánh ngô này đó! Không ăn hết, không ăn hết em sẽ…” Em sẽ vạch trần chuyện anh chiếm tiện nghi của em.

Tạ Tam hỏi lại: “Cô định làm gì?”

Cô đang cho hắn cơ hội đó! Trình Dao Dao tức giận phùng má, ánh mắt như say, cuối cùng cô vẫn không nói nên lời, cô trực tiếp giật bánh ngô trong tay Tạ Tam: “Không ăn thì thôi!”

Tạ Tam rụt tay lại ăn bánh ngô. Bánh ngô mang theo vị ngọt của mùi lương thực, Tạ Tam ăn mấy miếng liền hết, hắn quay sang nhìn Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao cười tươi, khóe mắt còn hơi đỏ.

Tạ Tam thu tầm mắt lại, hắn cầm bình nước uống mấy ngụm nước lạnh. Đúng là đại tiểu thư mềm yếu, không thuận theo ý cô, cô liền khóc.

Buổi chiều, cả thôn nhỏ đều được bao phủ trong ánh mặt trời. Đứng từ trên cao nhìn xuống, nước sông lấp lánh như tơ chảy qua ruộng đậu nành, mặt nước rung động nhẹ nhàng.

Thời tiết tới như vậy làm người cần cù nhất thôn Điềm Thủy cũng muốn dừng việc nghỉ một lát.

Ở ruộng đậu nành, Trình Dao Dao ngủ gật trong ruộng ngô mát mẻ, sau đó bị cái gì chạm vào đánh thức. Cô mở mắt ra, một con bướm nhỏ màu vàng nhanh nhẹn bay đi.

Trình Dao Dao chậm rãi duỗi người, một cái áo choàng ngắn trượt từ trên người cô xuống. Áo choàng ngắn cũ thô ráp, vải vóc giặt trắng bệch nhưng rất sạch.

Trình Dao Dao lén ngửi thử, áo choàng ngắn mang theo mùi xà phòng thơm và mùi đàn ông đặc  thù trên người Tạ Tam, mùi hương này giống hệt mùi cỏ cây phơi nắng.

Mỗi lần cô ngủ trưa, Tạ Chiều đều lén khoác áo cho cô. Ôi, thật sự làm người ta phiền não mà.

Đúng rồi, Tạ Tam đâu? Trình Dao Dao đứng dậy, cô quay đầu nhìn bốn phía. Bùn đất ở bờ ruộng ẩm ướt, hạt giống và cuốc đặt ở một bên nhưng không thấy Tạ Tam đâu.

Buổi chiều yên tĩnh, tiếng chim hót và tiếng nước chảy mơ hồ truyền đến giống như chỉ còn một mình cô ở giữa đất trời.

Loading...