Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-08-30 12:36:05
Lượt xem: 389
Trình Dao Dao đem gạo trắng vớt ra, chỉ còn nước cháo. Bên trong nồi thanh mai, cũng vớt quả thanh mai ra, để quả dương mai khô nước. Sau đó đem thanh mai khô cho vào nồi nước cháo, để lửa nhỏ tiếp tục chế biến. Dần dần, nước canh khô lại, từng quả thanh mai trở nên chắc thịt, bóng loáng, sền sệt nước canh quấn quanh quả thanh mai khô, mùi hương chua ngọt chui vào mũi, làm người nuốt nước miếng.
Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong ở bên cạnh nhìn chằm chằm, lúc này trợn mắt lên: “Mẹ của tôi ơi, Dao Dao cô đúng là biết cách sống. Nấu một nồi thanh mai, cô cho nhiều đường với gạo trắng như vậy!”
“Rất nhiều sao?” Trình Dao Dao mới dùng mấy lạng đường vàng và một nắm gạo trắng nhỏ mà thôi, đây là cô đặc biệt khống chế phần đường rồi đó. Nếu ở kiếp trước, nhiều thanh mai như vậy, cô có thể đổ một cân đường vào.
Trình Dao Dao vớt thanh mai ra. Một chén cơm trắng nhỏ cô cùng Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong mỗi người ăn một miếng. Đừng nói Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong thỏa mãn thở dài, ngay cả Trình Dao Dao cũng cảm động phát khóc.
Bao lâu cô chưa ăn gạo trắng rồi? Việc này càng làm quyết tâm kiếm tiền của cô kiên định hơn. Cô muốn ăn cơm trắng, ăn thịt!
Bởi vì hôm nay Trình Dao Dao dùng nước cháo nấu thanh mai, hơn phân nửa nồi nước thanh mai đều còn. Để nước thanh mai trong vào chậu, rồi để trong chum nước lạnh. Sau bữa cơm chiều, nhóm TNTT mỗi người đều được phân nửa chén, Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đương nhiên được phân đầy một chén.
Thẩm Yến cùng Trình Nặc Nặc à… Hai người bọn họ ăn cơm tối xong đã đi ra ngoài, cũng không ai quản bọn họ. Chỉ có mấy nam TNTT nháy mắt ra hiệu lẫn nhau, hâm mộ Thẩm Yến diễm phúc vô biên. Nhưng uống một ngụm nước thanh mai mát lạnh chua ngọt, bọn họ lại cảm thấy, vẫn là mình hạnh phúc a.
Trình Dao Dao phơi quả dương mai trên bệ cửa sổ. Vốn định phơi trong sân, Hàn Nhân nói những người khác sẽ ăn vụng, bắt cô mang vào. Trình Dao Dao cũng rất buồn phiền, ở ký túc xá vô cùng phiền phức. Một chút ** cũng không có, mỗi lần mang cái gì trở về, làm cái gì ăn, đều phải phân cho người khác một phần, hoặc giống như những người khác, nửa đêm ăn vụng.
(**: tác giả viết như vậy nên Trâu cũng để nguyên nha.)
Đều ngủ trên một giường đất lớn, ai mài răng ai xoay người, đều biết rõ ràng, mỗi khi trời tối đều có thể nghe thấy có người đứng lên vụиɠ ŧяộʍ ăn cái gì, giống như con chuột. Trình Dao Dao sớm chê — ăn ở trên giường, có bẩn hay không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-87.html.]
Hi vọng chuyện đổi ký túc xá sớm lên chương trình hội nghị mới tốt.
Trình Dao Dao tắm rửa gội đầu, mặc váy ngủ, tìm đồ ở trong rương, lấy ra một túi tiền tinh xảo. Mở ra xem, a, tài sản của nguyên chủ không ít à nha!
Một xấp phiếu thật dày. Xanh xanh đỏ đỏ, Trình Dao Dao ngồi xếp bằng trên giường kiểm kê. phiếu lương thực quốc gia, phiếu công nghiệp, phiếu giày da, phiếu vải, phiếu đường, phiếu đồ ăn vặt, phiếu xà phòng, còn có…Phiếu băng vệ sinh.
Thật ra Trình Dao Dao kế thừa trí nhớ liên quan tới phiếu định mức tri thức của nguyên chủ, chỉ là cầm một chồng phiếu này, Trình Dao Dao vẫn cảm thấy chấn kinh vì phiếu định mức tinh tế của niên đại này.
Nguyên chủ chưa từng nghèo khổ, một tháng tiền lương của bố cô có tầm một trăm đồng, có hơn phân nửa đều tiêu vào trên người con gái lớn. Áo khoác màu hồng cô mặc hôm nay, chính là bố nguyên chủ bỏ tiền lương hai tháng mua từ Quảng Châu mang về cho cô. Đáng tiếc, từ ba năm trước đến bây giờ, cán cân của bố nguyên chủ dần dần hướng về phía Trình Nặc Nặc.
Mặc dù không đến mức thiên vị Trình Nặc Nặc, cưng chiều vô điều kiện với nguyên chủ dần dần thu hồi, biến thành cùng nhau hưởng. Lúc nguyên chủ xuống nông thôn, bố nguyên chủ cho cô cùng Trình Nặc Nặc giống nhau, mỗi người một trăm đồng, có điều phụ cấp thêm 50 phiếu lương thực quốc gia cho nguyên chủ. Những thứ này đều do ông giấu mẹ con Trình Nặc Nặc vụиɠ ŧяộʍ để dành được.
Trình Dao Dao kiểm lại phiếu định mức, đáng tiếc phiếu lương thực quốc gia cùng phiếu đồ ăn vặt và phiếu đường chỉ thừa một phiếu, còn sót lại đều là phiếu công nghiệp, những phiếu này không dùng được. Tiền cũng chỉ còn lại 37 đồng 8 mao.
Một 100 đồng a, cả một nhà thôn Điềm Thủy, quanh năm suốt tháng cũng không kiếm được nhiều công phân như vậy. 100 đồng đủ bọn họ dùng một năm! Ba tháng nguyên chủ đã tiêu gần hết: mua đồ ăn vặt trên chợ đen, mua quần áo mới, về thành phố đều ra quán ăn. Còn tiện thể nuôi sống Lưu Mẫn Hà.
Trình Dao Dao cũng không cảm thấy kinh sợ nhiều, chính cô đời trước càng dùng nhiều tiền, khách VIP các nhãn hiệu, các loại giày quần áo số lượng có hạn, mặc một lần rồi để trong nhà.
Hiện tại cô ngồi xếp bằng ở chỗ này, chỉ bằng 1% số lẻ của cô.