Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 844: Động phòng
Cập nhật lúc: 2024-09-15 10:03:36
Lượt xem: 178
Tạ Tam không động đậy.
Mũi chân Trình Dao Dao không an phận đá cánh tay Tạ Tam, bàn chân trắng nõn chạm vào cánh tay nóng hổi, lúc này hắn mới phát hiện chân cô lạnh buốt.
Tạ Tam thuận thế kéo chân cô, cả người Trình Dao Dao rơi vào trong khuỷu tay của Tạ Tam.
Tiếng sấm ngoài cửa sổ vang lên không ngừng, hơi nước trong phòng tắm bay lên làm m.á.u trong người sôi trào, hô hấp trở nên gấp rút.
Dương khí trên người Tạ Tam nối tiếp nhau xông tới làm Trình Dao Dao mềm nhũn khó tả.
Tạ Tam nhăn mày: “Người em lạnh quá. Mau cởi quần áo ra tắm rửa đi.”
Trình Dao Dao nắm chặt vạt áo ướt sũng, cổ áo hình chữ V làm nổi bật cái cổ trắng nõn tinh tế.
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao rung động, cô do dự nhìn Tạ Tam: “Cùng nhau tắm à…”
Giọng nói kia vừa mềm mại vừa ngọt ngào, trong giọng nói còn tăng thêm một phần quyến rũ giống như một cái lưỡi câu móc trái tim người nghe.
Rào, nước nóng và cánh hoa hồng tràn ra sàn nhà, Trình Dao Dao mặc cả váy ngồi trong bồn tắm, gương mặt dính đầy nước ngây ngốc nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại.
“…” Trình Dao Dao còn chưa quyết định muốn xù lông hay không thì cửa lại mở ra.
Phòng ngủ sau lưng Tạ Tam đã tắt đèn, ánh nến sáng lấp lánh làm căn phòng trở nên mờ ảo, lãng mạn.
Trình Dao Dao vừa tức giận vừa không nhịn được cười: “Anh chuẩn bị nến từ lúc nào vậy?”
Người đàn ông đẹp trai đứng trước cửa phòng tắm, tiếng sấm xen lẫn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ cũng không che hết được tiếng hít thở nặng nề và ánh mắt trần trụi của con dã thũ to khỏe.
Áo ba lỗ ướt sũng rơi xuống đất, Tạ Tam duỗi đôi chân dài đi về phía Trình Dao Dao.
Một đêm mưa to không ngừng nghỉ, tiếng vang rung động ướt át biến mất giữa đất trời. Rèm cửa bị gió thổi bay lên vỗ phần phật vào cánh cửa sổ. Gió lạnh và nước mưa chui qua khe cửa sổ rơi xuống tấm lưng cường tráng màu lúa mì.
Cánh hoa hồng bay lả tả trên chiếc giường trắng làm nổi bật da thịt sáng lấp lánh. Mùi hoa hồng và xà phòng thơm ngào ngạt kích thích thần kinh run rẩy.
Ngọn nến hình trái tim lay động, sáp nến chảy đầy đất, ánh lửa đốt cháy sáp nến tạo ra những hình dạng khác nhau.
Mưa rào rơi xuống dàn hoa tường vi, nụ hoa gục đầu xuống, nhụy hoa dính đầy nước mưa chảy tí tách giống như sắp gãy. Cơn mưa không thương xót hoa tươi, mưa rào hết trận này lại đến trận khác, nhụy hoa mềm mại không chịu nổi rụng đầy đất.
…
Mưa rơi cả tuần, gió thét mưa rào ngăn cách ngôi biệt thự với thế giới bên ngoài. Giường lớn trong phòng ngủ lộn xộn, vệt nước ướt sườn sượt chảy đầy nền nhà bằng gỗ rồi xuyên qua hành lang. Trên bậc thang treo một cái váy ngủ nhăn dúm dó, ngay cả thảm nhà và ghế sô pha cũng dính đầy vết tích.
Trong đó có đủ loại ướt át không thể nói với người ngoài.
Trình Dao Dao nằm trong chăn mềm, mái tóc đen nhánh xõa trên gối, mấy sợi tóc ướt sũng dính trên tấm lưng trắng mịn.
Gió thổi vào căn phòng cũng không xua tan hết hơi nóng, trong mơ cô bị một con sư tử lớn áp chế trong ngực, cả người bị quấn kín không còn kẽ hở, cô nóng đến mức trán chảy đầy mồ hôi.
“Nóng…” Cuối cùng Trình Dao Dao cũng giãy dụa phun ra một chữ, bỗng nhiên cả người bị lật lại, cô hít sâu một hơi.
Làm gì có con sư tử lớn nào, cô vừa mở mắt liền đối diện với đôi mắt hẹp dài nóng bỏng không che giấu dục vọng, rõ ràng là một con sói hoang.
“Tạ Tam, anh… anh không mệt à?” Trình Dao Dao hỏi lần thứ 101, cô đẩy mặt hắn ra.
Đáp lại cô là một nụ hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-844-dong-phong.html.]
Trình Dao Dao lắc đầu trốn đi, cô không chịu phối hợp: “Anh không mệt nhưng em mệt nha!”
“Hôm nay là ngày động phòng.” Vẻ mặt Tạ Tam rạng rỡ giống như con sói hoang mới biết ăn mặn, hắn đè con mồi mập mạp ra rồi lăn qua lăn lại nếm mùi vị.
Trình Dao Dao hét lên: “Anh động phòng 7 ngày rồi đấy!”
Tạ Tam chặn móng vuốt không an phận của cô lại: “Vẫn chưa hết ngày lễ mà.”
Bỗng nhiên Trình Dao Dao yên tĩnh lại, cô nhìn hắn nói chân thành: “Anh nghe qua câu l.à.m t.ì.n.h nhiều quá có thể c.h.ế.t chưa?”
“Thử xem sao.”
Mặt Tạ Tam cực kỳ thản nhiên, hắn làm Trình Dao Dao không phản bác được, nửa ngày sau cô mới giơ ngón tay cái lên: “Ý tưởng không tồi.”
Tạ Tam chỉ cười không nói gì, cái mũi cao thẳng thân mật cọ vào mặt cô, hắn dịu dàng hôn mí mắt, gò má và môi của cô.
Trình Dao Dao suýt rơi vào cạm bẫy ngọt ngào này, cô nhớ lại mấy ngày trước bản thân mơ hồ kháng cự: “Hôm nay đừng ăn cháo nữa, em muốn ăn cái khác…”
Lúc này Trình Dao Dao muốn hái sao trên trời Tạ Tam cũng hái cho cô. Hắn nghe thế thì ngẩng đầu lên: “Em muốn ăn cái gì?”
Bộ dáng nghiêng đầu suy nghĩ của Trình Dao Dao rất đáng yêu: “Em muốn ăn bánh mì.”
Trình Dao Dao bổ sung thêm: “Muốn ăn bánh nho khô, nhưng bên ngoài không bán.”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Tam cong lên giống như nhìn thấy ý nghĩ nhỏ của cô.
Trình Dao Dao thẹn quá hóa giận, cô lăn lộn trên giường: “Anh không yêu em, ngay cả cái bánh mì cũng không cho em ăn!”
Cô vừa nói vừa bò ra phía ngoài, trong miệng vẫn tức giận lầu bầu: “Người anh nóng muốn chết, không được nằm sát vào em nữa… Á!”
Bỗng nhiên Trình Dao Dao bay lên cao, hóa ra là Tạ Tam vác cô lên, hai chân cô đạp loạn xạ: “Anh làm gì vậy? Anh đè bụng em…”
Tạ Tam vỗ nhẹ cô, hắn vác cô đi xuống tầng giống như thổ phỉ cướp dâu: “Còn động đậy nữa anh sẽ ném em xuống.”
Trình Dao Dao mong đợi: “Thật sao? Ném em ra ngoài đi.”
Khóe môi Tạ Tam cong lên, tiếng nói trầm thấp nguy hiểm: “Thích ở bên ngoài sao? Được.”
“…” Trình Dao Dao ngoan ngoãn im lặng.
Tạ Tam bế cô vào phòng tắm rồi thả cô vào trong bồn tắm, hắn cũng đi vào theo, sau đó lấy nước gội đầu cho cô.
Trình Dao Dao dựa vào n.g.ự.c Tạ Tam, cô tiện tay đổ thêm ít linh tuyền vào trong nước, miệng cô vẫn nói thầm không ngừng nghỉ, cô phàn nàn Tạ Tam bắt nạt cô, ngược đãi cô.
Tạ Tam rửa sạch cổ tay mảnh khảnh trắng nõn cho cô, linh tuyền lướt qua làn da mềm mại, dấu vết xanh tím lập tức biến mất. Trên mu bàn chân vẫn có vết đỏ giống hệt dấu răng.
Thật sự bắt nạt cô rồi.
Trong phòng bếp ở căn biệt thự có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn.
Trình Dao Dao tắm rửa qua, mái tóc đen nhánh ẩm ướt tản ra mùi hương hoa hồng. Cô mặc áo sơ mi trắng của Tạ Tam, vạt áo dài tới đùi lộ ra đôi chân dài mảnh khảnh.
Cô sụt sịt nhìn đống bột mì trước mặt, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt ca nước nhưng nửa ngày không nhấc lên được.
Bàn tay nhũn hết rồi.
Tạ Tam ôm cô từ sau lưng, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười: “Sao không làm?”