Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 838: Xa xôi
Cập nhật lúc: 2024-09-14 12:25:26
Lượt xem: 165
Thời tiết nóng dần.
Hôm nay là cuối tuần, thời tiết mát mẻ, gió thổi qua mang theo hơi ẩm của nước. Trong phòng ký túc xá, mấy cô gái tắm xong đứng hóng mát trên hành lang, trong không khí tản ra mùi xà phong thơm ướt át.
Trình Dao Dao cũng tắm xong, cô đứng trước gương chỉnh lại quần áo rồi đeo túi xanh nhỏ bằng da nói: “Chị Húc Đan, em dẫn Tiểu Xuyên ra ngoài chơi nhé.”
Tiểu Xuyên là con trai của Vương Húc Đan, chồng cô phải đi làm nên không có thời gian trông con. Cô thường dẫn con trai đến ký túc xá, mấy cô gái trong phòng đều tranh nhau giúp cô trông con. Đứa trẻ trời sinh biết đẹp và xấu, bé thích dán Trình Dao Dao nhất.
Mấy cô gái cùng phòng đều cười: “Dao Dao, ngày nào cô cũng dẫn theo một cái bóng đèn nhỏ. Người yêu cô không ghen à?”
Vương Húc Đan cũng nói: “Tiểu Xuyên sẽ làm phiền em đấy.”
Trình Dao Dao cúi đầu nhìn bé trai ôm chân cô: “Không đâu, Tạ Tam rất thích Tiểu Xuyên, đúng không?”
Bé trai tầm 3 tuổi, miệng chảy nước dãi, bé nhìn chằm chằm mặt Trình Dao Dao cười khanh khách.
Tần Dương Dương cười to: “Tiểu Xuyên mới 3 tuổi đã biết thích con gái đẹp rồi!”
Trình Dao Dao ôm bé trai mập mạp xuống tầng, cô thấy nam thanh niên đứng dưới gốc cây ngô đồng chờ người yêu.
Tạ Tam mặc áo sơ mi trắng và quần dài màu đen phổ thông nhưng thân hình cao lớn và tính cách trầm ổn làm người ta liếc qua cũng thấy rõ hắn.
Trình Dao Dao kêu lên: “Tạ Tam, nhanh…”
Tạ Tam chạy tới bế Tiểu Xuyên. Trình Dao Dao thở hồng hộc: “Bé nặng quá…”
Tiểu Xuyên thân thiết dựa vào vai Tạ Tam, hai người đi cạnh nhau cộng thêm bánh bao nhỏ giống hệt một nhà ba người.
Mấy ánh mắt ước ao ghen tị nhìn chằm chằm họ.
Tạ Tam và Trình Dao Dao dẫn Tiểu Xuyên đến quán của chị Dương. Hôm nay hai người đến nói chuyện làm ăn.
Nhà máy gia công vật liệu gỗ của Tạ Tam làm ăn rất tốt, chất lượng nổi trội, quan hệ với thương nhân người nước ngoài cũng bền chặt. Tạ Tam dự định chuyển giao để mở thêm một nhà máy bán đồ gia dụng.
Nhà máy mới ở ngoại thành, diện tích rộng, ánh sáng trong nhà máy rõ ràng, máy móc mới nhập khẩu từ nước ngoài về.
Bây giờ các đồ khảo cổ còn chưa đáng tiền chứ đừng nói đến vật liệu gỗ quý hiếm. Tạ Tam không muốn Trung Quốc bị coi là thị trường gia công, chỉ có thể bán rẻ sức lao động và sản phẩm cho người phương Tây.
Tạ Tam lấy linh cảm từ đồ vật trong căn biệt thự: “Đồ dùng trong nhà mang phong cách Trung Quốc có thể sản xuất bán cho người nước ngoài. Mà Trung Quốc có rất nhiều đồ tốt, vì sao phải phải bán giá rẻ cho họ chứ?”
Trình Dao Dao nói: “Đúng vậy. Chúng ta đã làm thì phải làm đồ cao cấp, đồ xa xỉ. Người ngoại quốc thích hàng hiệu, mà họ rất thích phong cách phương Đông. Chúng ta phải nghiên cứu kỹ càng mới được.
Dựa vào đề nghị của Trình Dao Dao, Tạ Tam dựa vào trung ương tìm mấy sinh viên giỏi trường mỹ thuật rồi thuê giáo sư già chuyên môn nghiên cứu đồ dùng trong nhà thời cổ của Trung Quốc.
Ở niên đại này, người nào cũng có tài. Bọn họ nghiên cứu một thời gian dài, sau đó sửa chữa theo đề nghị của Trình Dao Dao, cuối cùng cũng thiết kế ra mấy bộ đồ dùng mang phong cách phương Đông, họ còn chỉnh sửa theo lối sống và khiếu thẩm mỹ cửa người phương Tây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-838-xa-xoi.html.]
Đây là nhóm sản phẩm đầu tiên sản xuất ra thị trường, các tài liệu tham khảo đều phải nhờ quan hệ trong cục văn hóa mới lấy được, mỗi một bộ phận không thể sao chép theo, mấy bộ đồ dùng này rất thích hợp bán cho thương nhân.
Bộ nội thất đặt trong nhà máy không nhìn ra cái gì. Nhưng khi đặt bộ nội thất này vào trong phòng ăn cao cấp mang đậm phong cách Trung Quốc, mọi người sẽ thấy rõ sự khác biệt. Còn chưa nói đến việc Trình Dao Dao ngồi trên đó.
Quán ăn của chị Dương được sửa lại từ căn nhà cũ. Hôm nay quán ăn dọn dẹp cực kỹ sạch, nền đất lát đá xanh bóng loáng, ở giữa bày một bộ nội thất mang phong cách phương Đông. Bóng đèn trên đỉnh đầu cũng được quây lại bằng một cái chụp tre, ánh đèn chiếu xuống nhẹ nhàng.
Trong quán cũng treo thêm mấy cái đèn lồng hoa sen, Trình Dao Dao xõa tóc ngang vai, cô mặc một cái váy trắng trơn, trên cổ đeo dây chuyền mặt đá đỏ tươi như m.á.u làm nổi làn da trắng nõn và gương mặt xinh đẹp của cô.
Vẻ đẹp của Trình Dao Dao mang phong cách phương Đông, nhưng khí chất cao quý trên người cô lại khác hẳn phụ nữ Trung Quốc niên đại này, cô hoàn toàn phá bỏ ấn tượng cứng nhắc về phụ nữ Trung Quốc của người phương Tây.
Đồ nội thất cao cấp mang phong cách phương Đông cũng phá vỡ nhận thức của khách phương Tây: Hóa ra sản phẩm của Trung Quốc cũng không quê mùa và rẻ như vậy.
Thức ăn chưa bê lên, hợp đồng đã được ký kết thành công.
Khách hàng lần này là Jackson – người thừa kế cửa hàng bán đồ nội thất uy tín, lâu đời ở nước Anh, thỏa thuận xong đơn hàng này, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
Trước lúc ký hợp đồng, bỗng nhiên Jackson dừng bút nói mấy câu tiếng Anh với Trình Dao Dao.
Jackson tóc vàng mắt xanh mang theo tính cách ngạo mạn và thận trọng đặc hữu của người Anh. Nhưng khi thấy Trình Dao Dao, hắn bắt đầu nói thao thao bất tuyệt mấy câu tiếng Anh.
Dù Tạ Tam không hiểu rõ tiếng cũng nghe rõ lời khen nhiệt tình dâng trào lên của hắn.
Phiên dịch cúi người nói: “Ngài Jackson khen cô gái này rất đẹp, đây là lần đầu tiên ngài ấy thấy cô gái đẹp như vậy, cô là hóa thân của Muse ở phương Đông. Ngài ấy muốn hỏi tên cô.”
Trình Dao Dao biết tiếng Anh, lời nói của Jackson còn nhiệt tình hơn gấp trăm lần so với lời dịch của phiên dịch. Cô cười nhẹ, đang muốn mở miệng thì Tạ Tam nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, hắn nói với Jackson bằng tiếng Anh: “Xin lỗi, cô ấy là vợ của tôi.”
Phát âm tiếng Anh của hắn không lưu loát nhưng chữ nào cũng rõ ràng có lực.
Thân hình Jackson không kém Tạ Tam bao nhiêu, khuôn mặt cũng đẹp trai theo kiểu phương Đông.
Jackson híp mắt nhìn hắn, Tạ Tam cũng nhìn thẳng lại, đột nhiên giữa hai người xuất hiện bầu không khó giương cung bạt kiếm.
Tiểu Xuyên vẫn ngoan ngoãn ăn bánh ngọt bỗng nhiên khóc to: “Ăn… Ăn…”
Trình Dao Dao nói nhỏ: “Bé lại chảy nước dãi rồi!”
Tiểu Xuyên nhảy loạn trong n.g.ự.c Trình Dao Dao, bé vừa há miệng liền chảy nước dãi.
Tạ Tam không chê, hắn còn lấy khăn lau nước dãi cho bé: “Trẻ con đều như vậy.”
Trình Dao Dao nhét Tiểu Xuyên vào trong n.g.ự.c Tạ Tam: “Vậy anh ôm bé đi!”
Cuối cùng chị Dương bê bánh xốp hoa sen lên rồi ôm Tiểu Xuyên ra ngoài.
Biểu lộ của Jackson giống như bị đ.ấ.m một phát vào mặt, hắn hậm hực ký tên. Hắn nói: “Không ngờ hai người còn trẻ như vậy đã có con rồi. Hóa ra người phương Đông kết hôn sớm thật.”