Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 829: Xưởng đồ hộp
Cập nhật lúc: 2024-09-14 09:53:44
Lượt xem: 156
Tờ mờ sáng, Trình Dao Dao nằm ngủ trong chăn ấm, cô nghe thấy phía xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết liền bịt chặt lỗ tai.
Lại g.i.ế.c lợn rồi. Có thể nói thôn Điềm Thủy có 10 hộ thì 9 hộ nuôi lợn, bây giờ là thời điểm lợn xuất chuồng, cứ cách mấy ngày lại xuất hiện thanh âm này.
Cô xoay người chui trong chăn.
Cửa phòng mở ra. Tiếng bước chân quen thuộc đi đến cạnh giường, đôi tay ấm áp che tai cô lại giúp cô ngăn cách với tiếng kêu thảm thiết kia.
“Đừng sợ.” Tạ Tam thấp giọng nói, tiếng nói bình tĩnh làm lòng người an tâm. Tạ Tam mặc áo ba lỗ, bên ngoài mặc áo khoác, hiển nhiên là vội vàng dậy chạy qua đây.
Trong thôn đều chọn lúc trời chưa sáng g.i.ế.c lợn để kịp mang vào huyện bán. Rạng sáng đầu xuân, nước đóng thành băng, tiếng lợn kêu gào trước khi c.h.ế.t vang vọng khắp thôn, tiếng kêu thảm thiết lặp đi lặp lại trong đầu.
Lần đầu tiên Trình Dao Dao bị tiếng g.i.ế.c lợn dọa tỉnh, cô gọi Tạ Tam một lúc lâu nhưng Tạ Tam đã ra ngoài giúp đỡ g.i.ế.c lợn, đến lúc trời sáng rõ mới xách một miếng thịt lợn về nhà.
Từ đó về sau, Tạ Tam không đi hỗ trợ nữa, lần nào hắn cũng đến phòng Trình Dao Dao dỗ cô.
Dù sao bây giờ thôn Điềm Thủy nuôi rất nhiều lợn, mấy người đàn ông cũng chuyên môn làm đồ tể, g.i.ế.c một con lợn không cần tiền, chỉ cần một bao t.h.u.ố.c lá và mấy cân thịt lợn là được.
Thanh âm kia kéo dài một lúc lâu, cuối cùng trong thôn cũng yên tĩnh lại. Tạ Tam buông tay ra, hắn vỗ lưng con mèo nhỏ Trình Dao Dao: “Được rồi, không còn thanh âm gì nữa.”
Trình Dao Dao uể oải gối lên tay Tạ Tam, cô mượn ánh sáng ngoài cửa sổ nhìn gương mặt góc cạnh và cái cằm của hắn: “Anh lạnh không?”
Tạ Tam lập tức cởi áo khoác kéo chăn đắp cho mình và Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao đẩy hắn ra: “Anh lại giở trò lưu manh…”
“Ngoan.” Tạ Tam ôm cô, hắn nói nhỏ: “Anh ngủ một lát, 5 rưỡi phải vào huyện nữa.”
Trình Dao Dao ngẩng đầu lên nói: “Hôm nay phát giấy thông báo trúng tuyển, anh còn đi ra ngoài sao?”
“Ừm, thương nhân nước ngoài đến ký hợp đồng, anh phải đi một chuyến.” Tạ Tam nhắm mắt lại, hô hấp đều đều.
Trình Dao Dao nghe thế thì nằm yên, cô gối đầu lên cánh tay rắn chắc của Tạ Tam rồi ngủ thiếp đi.
Tạ Tam nói đến việc ký hợp đồng là xưởng đóng hộp.
Năm ngoái nông thôn phát triển việc nuôi lợn, giá cả thịt lợn cũng rẻ hơn, thịt lợn ở nông thôn không có cách bảo quản và phương thức vận chuyển nên loạn hết lên.
Tạ Tam thu mua một xưởng đóng hộp sắp vỡ nợ, rồi mua thêm mấy thiết bị mới, một xưởng đóng hộp mới đi vào hoạt động.
Sản phẩm chính của xưởng là đồ hộp thịt lợn và đồ hộp rau quả, mục tiêu là thương nhân nước ngoài. Trình Dao Dao dựa vào mùi vị người nước ngoài thích rồi điều chế chỉnh sửa khẩu vị, trong đó có tương thịt lợn, thịt kho tàu, chân giò, móng lợn nấu đậu nành, thịt hun khói và lạp xưởng được hoan nghênh nhất.
Sau khi thương nhân nước ngoài đến tham quan xưởng và ăn thử sản phẩm, họ lập tức lên đơn đặt hàng, số lượng tăng thêm 30% so với dự tính.
Tạ Tam bình tĩnh tiễn khách hàng ra ngoài, hắn vừa quay đầu liền thấy ánh mắt kích động của Hoàng Lục: “Anh Tạ, đơn hàng này hoàn thành có thể bù lại tiền vốn quý trước của nhà máy gia công vật liệu gỗ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-829-xuong-do-hop.html.]
Tạ Tam cũng vui mừng. Đồ hộp trao đổi bằng ngoại tệ, lợi nhuận của xưởng gia công vật liệu gỗ không thể nào so sánh được. Nhưng xưởng vật liệu gỗ dựa vào lực lượng kinh tế cá thể cũng kiếm được lợi nhuận, hơn nữa xưởng còn tiếp nhận đơn hàng liên tục, kinh doanh lâu dài sẽ thu được lợi nhuận tương đối khả quan.
Hoàng Lục nghe Tạ Tam, hắn gật đầu nói phải, sau đó hắn đưa ra rất nhiều vấn đề hỏi ý kiến Tạ Tam.
Tạ Tam nói: “Tôi sắp phải đi học ở Thượng Hải rồi. Dạo này cậu trông coi nhà máy cũng đảm đương một mình được, về sau không cần việc gì cũng phải hỏi tôi.”
Hoàng Lục gãi đầu nói: “Anh Tạ, anh đến Thượng Hải cũng không thể ném em ở chỗ này nha…”
Tạ Tam nói: “Yên tâm. Chờ bên kia có chỗ dừng chân, tôi sẽ gọi cậu qua đấy.”
Lúc này Hoàng Lục mới yên lòng, hắn vỗ n.g.ự.c nói: “Anh Tạ, anh và chị dâu yên tâm đi học đi. Em sẽ chăm sóc bà nội và em gái!”
Hoàng Lục không cha không mẹ phiêu dạt hơn 20 năm, hắn cực kỳ quyến luyến tình cảm ấm áp của nhà họ Tạ, hắn dứt khoát mặt dày nhận bà Tạ là bà nội, Tạ Phi và em gái.
Về sau Tạ Tam và Trình Dao Dao đến Thượng Hải, Hoàng Lục là đàn ông nên không tiện ra vào nhà họ Tạ, hắn bái lạy nhận làm con cháu có thể tránh gây hiểu lầm. Tạ Tam cũng thoải mái hơn.
Bà Tạ chan chứa tình yêu thương, bà bảo Trình Dao Dao làm một bàn đồ ăn phong phú rồi mời mấy người đại đội trưởng, bí thư chi bộ đến làm chứng, sau đó làm như thật nhận cháu nuôi. Từ đó Hoàng Lục càng hiếu kính quan tâm bà Tạ như bà nội mình, chuyện này nói sau.
Tạ Tam nhìn đồng hồ: “Tôi về đây.”
Hoàng Lục nói: “Đừng ma, anh, em đã đặt một bàn cơm ở quán ăn mới, lát nữa chúng ta còn mời thương nhân nước ngoài đi ăn cơm nữa.”
Tạ Tam nói: “Hôm nay phát thư thông báo trúng tuyển, tôi phải về thôn chờ nhận thư.”
Hoàng Lục vội vàng nói: “Đây là chuyện lớn, anh mau về đi. Chỗ này có em rồi!”
Tạ Tam gật đầu, chân dài đạp xe về thôn.
Còn chưa vào thôn, hắn đã nghe thấy tiếng pháo nổ vang trời.
Cổng thôn Điềm Thủy treo hai chuỗi pháo đỏ rực nổ lốp ba lốp bốp, giấy đỏ và bụi bay đầy trời, chuyện này còn náo nhiệt, vui vẻ hơn đợt Tết vừa rồi.
“Này! Tạ Tam về rồi! Cậu thi đậu rồi!”
Mặc dù hắn rất có lòng tin với thành tích của mình nhưng khi nghe thấy câu nói này, lòng Tạ Tam vẫn tràn đầy sự vui sướng. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là nhìn về phía đám người, hắn đối diện với ánh mắt mừng rỡ của Trình Dao Dao.
Người dân thôn Điềm Thủy và bọn nhỏ đều tụ tập ở cổng thôn, họ vây quanh 7,8 thanh niên trẻ tuổi đang vui mừng, Trình Dao Dao quơ hai phong thư trúng tuyển về phía Tạ Tam, trong miệng còn nói cái gì đó.
Đại đội trưởng Lâm Đại Phú vui vẻ ra mặt: “Bà con! Thôn Điềm Thủy chúng ta có 12 sinh viên đại học! 12 người! Từ đời ông cha chúng ta đến nay cũng chưa từng vinh quanh như thế! Điều này phải cảm ơn chính sách của nhà nước!”
Tạ Tam không nghe Lâm Đại Phú diễn thuyết, hắn ném xe đạp chạy nhanh chân về phía Trình Dao Dao. Hai người đứng trong đám người đang sôi trào, náo nhiệt giống như ngăn cách mọi thứ xung quanh ở bên ngoài.
“Anh nhìn đi! Thư thông báo trúng tuyển! Em học ngành văn học Trung Quốc, anh học ngành kinh tế tài chính!” Trình Dao Dao giơ thư trúng tuyển lên cao, gương mặt kích động đỏ bừng.
Tạ Tam lau tay vào vạt áo rồi mới trịnh trọng tiếp nhận thư thông báo trúng tuyển. Trên trang giấy còn mang theo mùi mực in, dòng chữ “Giấy báo nhập học của sinh viên đại học” được in đậm, nội dung chính là: